Thân Đồ Xuyên nói dứt lời thì bầu không khí yên tĩnh lại, không biết qua bao lâu, Quý Thính mới nheo mắt lại chậm rãi nói: “Nói đi, nghĩ ra ý này bao lâu rồi?”
“Sao Thính nhi lại nói vậy chứ, ta cũng chỉ tìm cách để bách tính Giao Huyền không bị đói mới nghĩ ra biện pháp này.” Thân Đồ Xuyên tỏ vẻ vô tội.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Ngươi coi ta là kẻ ngốc hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đợt này người dân đóng cửa không ra ngoài, các tiệm buôn bán cũng không mở cửa, đương nhiên lương thực sẽ không bán ra được, chắc hẳn lương thực dự trữ sẽ đủ dùng cho mấy ngày.” Thân Đồ Xuyên cố gắng khiến mình trông có vẻ thành thật.
Quý Thính lườm hắn, chẳng muốn so đo với hắn, tiếp tục nói chuyện chính: “Nếu mấy cửa tiệm của Dự Chi có thể lo liệu được thì hôm nay ta sẽ đi...”
“Ta đi là được rồi.” Thân Đồ Xuyên lập tức nói.
Quý Thính sững lại: “Ngươi đi?”
“Phủ nha bên này còn rất nhiều chuyện phải nhờ điện hạ, chuyện nhỏ nhặt này cứ giao cho ta.” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
Quý Thính nhìn hắn đăm chiêu, một lúc sau mới hỏi: “Không phải ngươi muốn mượn chuyện này để làm khó dễ Dự Chi đó chứ?”
“Chẳng lẽ trong lòng điện hạ ta là loại người không biết nặng nhẹ như thế sao?” Thân Đồ Xuyên đanh mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính nghĩ cũng đúng, bây giờ là lúc nào chứ, hắn sẽ không không biết chừng mực như thế, vì vậy nàng gật đầu, đang định đồng ý thì nghe thấy hắn nghiêm túc nói: “Ta chỉ không muốn điện hạ đi gặp hắn ta thôi.”
Quý Thính: “...Ngươi không phải không biết nặng nhẹ mà là bụng dạ hẹp hòi.”
Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên, không phản bác lại câu này của nàng, ăn bữa trưa xong thì hắn đi đến tiệm buôn.
Mấy ngày nay vì sợ gây thêm phiền phức cho Quý Thính nên Mục Dự Chi luôn chờ ở cửa hiệu, không ra ngoài, vừa nghe tin Thân Đồ Xuyên đến thì bỗng thấy căng thẳng, không cả mặc áo khoác ngoài đã chạy ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt Thân Đồ Xuyên vẫn như bình thường thì mới thở phào một hơi, miễn cưỡng chống vào sư tử đá ngoài cửa lớn đứng vững lại.
“Sao Mục tiên sinh lại sốt ruột thế? Nghĩ điện hạ sẽ đến sao?” Thân Đồ Xuyên vừa nhìn thấy hắn ta thì nghĩ đến việc hắn ta đã chiếm giữ Quý Thính bao nhiêu năm, trong lòng cực kỳ bức bối.
Mục Dự Chi nhìn hắn: “Nếu điện hạ tới thật thì ta cũng không sốt ruột như vậy.” Đột nhiên Thân Đồ Xuyên đến đây một mình khiến hắn ta không thể không lo rằng liệu có phải điện hạ đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.”
Thân Đồ Xuyên lập tức hiểu ra ý của hắn ta, dừng lại một lúc mới lạnh nhạt nói: “Mục tiên sinh lo xa rồi, có ta ở đây, điện hạ sẽ không sao.”
“Ngươi cũng biết bây giờ bên cạnh điện hạ chỉ có một mình ngươi, vì sao còn để người ở một mình rồi đến đây?” Mục Dự Chi nhíu mày.
Thân Đồ Xuyên không vui: “Ngươi đang chất vấn ta?”
“Đúng.” Mục Dự Chi trả lời thẳng thắn.
Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói: “Hình như Mục tiên sinh đã quên mất thân phận của mình rồi thì phải, ta là phò mã, còn ngươi cùng lắm chỉ là một thị phu, ngươi có tư cách gì chất vấn ta?”
“Chỉ cần dựa vào tình nghĩa giữa ta và điện hạ bền chặt, không chỉ dừng lại ở mức trưởng công chúa và thị phu.” Mục Dự Chi đáp trả vô cùng cứng rắn. Cho dù Thân Đồ Xuyên đối xử với điện hạ nhà hắn ta càng ngày càng tốt, hắn ta vẫn không thích người này.
So với phò mã mà hắn ta mong muốn thì người này tính tình quá nóng nảy, không nho nhã hiền lành, nhưng điện hạ thích hắn nên hắn ta chỉ có thể thỏa hiệp. Nhưng thỏa hiệp không có nghĩa là hắn có thiện cảm với Thân Đồ Xuyên.
Mục Dự Chi vô cùng có thành kiến với việc Thân Đồ Xuyên đến thăm, không nghĩ tới việc bản thân hắn ta bây giờ y hệt như một bà mẹ chồng hung ác, nhìn thấy “nhi tử” của mình quá tốt với “thê tử” không đủ hiền hậu thiện lương nên không nhịn được cứ luôn bắt bẻ này kia.
Thân Đồ Xuyên nghe Mục Dự Chi nói vậy thì cũng vô cùng buồn bực, gương mặt anh tuấn đanh lại, bởi vì hắn biết lời Mục Dự Chi nói đều là sự thật, hắn không dễ dàng chen vào tình cảm giữa hai người bọn họ được.
Mục Dự Chi thấy sắc mặt hắn không tốt, tâm trạng hắn ta bỗng tốt hơn, nói chuyện thong thả bình tĩnh hơn: “Chắc hẳn phò mã gia không vô duyên vô cớ đến tìm ta, lẽ nào điện hạ gặp chuyện gì bảo ngươi đến truyền lời?”
Thân Đồ Xuyên lãnh nhạt nhìn hắn ta: “Đúng là có chuyện.”
“Chuyện gì?” Mục Dự Chi hỏi.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc rồi lạnh lùng “A” một tiếng, hỏi ngược lại: “Dựa vào đâu mà ta phải nói cho ngươi biết?”
Mục Dự Chi: “…”
Thân Đồ Xuyên nói xong thì quay người muốn đi, Mục Dự Chi vội vàng ngăn hắn lại: “Ngươi cố ý tới tìm ta không phải vì muốn nói cho ta biết xảy ra chuyện gì sao?”
“Vốn là như vậy, nhưng bây giờ ta không muốn nói nữa.” Trên gương mặt của Thân Đồ Xuyên không có cảm xúc gì cả.
Mục Dự Chi nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi: “Chỉ vì tức ta mà không làm chuyện nghiêm chỉnh luôn sao?”
“Đúng.” Thân Đồ Xuyên chỉ có một chữ.
Mục Dự Chi hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh: “Thân Đồ Xuyên, từ khi nào ngươi lại trở nên gây rối vô lý