Có lẽ cả cuộc đời này chưa từng gặp cảnh này bao giờ nên Tiền Đức không biết nên làm thế nào, trố mắt ngoác miệng nhìn Quý Thính.
Quý Thính bình thản nhìn hắn ta: “Tiền thống lĩnh, nếu không phải bổn cung đi vào bước đường cùng rồi thì sẽ không làm cách tệ nhất này, ngươi cho qua đi, sau này hoàng thượng hỏi thì cứ đẩy hết trách nhiệm lên người bổn cung, đảm bảo không gây tổn hại gì tới ngươi hết.”
“Điện hạ nói thì nhẹ nhàng, ty chức còn hơn một nghìn người cần ăn cần uống, nếu đưa lương thực cho điện hạ thì binh sĩ của ty chức phải làm thế nào?” Tiền Đức cau mày, rõ ràng không chịu đồng ý.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính điềm tĩnh phản bác: “Ngày mai quân chi viện đến, Tiền thống lĩnh chịu đói một buổi tối mà không được hả?”
Tiền Đức bỗng im lặng, một lúc sau cắn răng nói: “Lúc trước điện hạ tha cho ty chức một mạng, dù thế nào ty chức cũng phải đền ơn, người đâu! Lấy lương thực cho điện hạ!”
“Vâng!”
Lập tức có người cưỡi ngựa chạy về doanh trại, dân chúng nghe sẽ có lương thực thì tinh thần phấn chấn cả lên, có thể thấy họ cũng không ngờ sẽ thuận lợi như vậy, còn Quý Thính thì vô cùng bình tĩnh.
Nửa canh giờ sau, mấy binh sĩ đẩy xe tới trước mặt Quý Thính, dân chúng thấy có nhiều xe như thế thì bỗng kích động. Quý Thính liếc mắt nhìn một người bên cạnh một cái, người đó ngẩn ra, nhanh chóng đi lên mở bao kiểm tra.
Tiền Đức nhíu mày: “Điện hạ không tin ty chức?”
“Người dân lâu rồi không nhìn thấy lương thực, lúc này nhất thời thất lễ, chắc hẳn Tiền thống lĩnh sẽ không so só với họ.” Quý Thính bình tĩnh nói, cứ như không phải nàng ra hiệu cho người dân lên kiểm tra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiền Đức biết nàng kiêng dè nên không nói gì nữa, chờ người dân xác định không có vấn đề gì mới cười nói: “Nếu đã xác định không có vấn đề gì thì điện hạ dẫn người dân về trong thành đi, ty chức cũng nên dẫn người về doanh trại đây.”
Hắn ta nói xong, cầm dây buộc ngựa định quay đầu đi.
“Khoan đã.” Quý Thính thong thả mở miệng.
Nụ cười trên mặt Tiền Đức cứng đờ, bình tĩnh quay đầu lại: “Điện hạ còn chuyện gì sao?”
“Doanh trại ngươi hơn nghìn binh mã, chỉ có chút đồ ăn này?” Quý Thính nhướng mày.
Tiền Đức cười gượng: “Điện hạ cũng biết ngày mai quân cứu viện đến, nếu không phải do lương thực ở doanh trại của ty chức không còn nhiều thì sao hoàng thượng lại cử quân viện trợ đến chứ?”
Quý Thính cởi khăn che mặt xuống, nhìn hắn ta mỉa mai, Tiền Đức tái mặt: “Điện hạ không thể tháo xuống!”
“Tiền Đức, lúc ngươi còn chưa làm thống lĩnh cấm quân, bổn cung đã dẫn đại quân trấn giữ biên ải nhà Lẫm.” Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn ta: “Lần này ngươi đến mang theo bao nhiêu lương thực, tới bây giờ đã hết bao nhiêu, ta còn rõ hơn ngươi.”
Nụ cười trên mặt Tiền Đức bắt đầu gượng gạo: “Điện hạ, ty chứ thật sự...”
“Bổn cung cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nếu còn giở trò thì đừng trách bổn cung không nể mặt.” Quý Thính lạnh lùng nói.
Tiền Đức đau đầu: “Điện hạ, người không nên làm khó ty chức...”
“Ba.” Đôi môi đỏ của Quý Thính khẽ mở, lập tức có người dân tiến lên một bước, Tiền Đức và các cấm vệ quân đều sợ lùi về sau một bước.
“Hai.” Quý Thính lại đọc ra một con số, lập tức có người dân nhanh trí dùng vải rách che miệng ho khan, khạc máy lên vai rồi giơ lên với Tiền Đức, tỏ ý chỉ cần Quý Thính đếm xong là ném ra ngoài ngay.
Mặt Tiền Đức tái mét: “Điện hạ, có ai như người đâu chứ...”
“Ba....”
“Không cần đếm nữa!” Tiền Đức vội ngắt lời: “Ty chức bảo người đi chuyển đến ngay.”
“Bổn cung đã nói rồi, cơ hội cuối cùng, nếu lần này không mang toàn bộ lương thực đến thì bổn cung thương lượng gì với ngươi nữa.” Quý Thính chậm rãi nói.
Tiền Đức khẽ cắn răng, lập tức gọi người đến, ghé vào tai hắn ta nói mấy câu, người đó ngây người.
“Đứng ngây ra đó làm gì, còn chưa cút đi chuyển lương thực!” Tiền Đức cả giận nói.
Người nọ hoàn hồn, vội vàng chạy về phía doanh trại, không bao lâu sau thì mang đến nhiều hơn so với lúc trước mười xe lương thực.
Tiền Đức nhíu chặt mày lại: “Điện hạ, thực sự chỉ còn cần này.”
Quý Thính nhìn lướt qua một lượt, lúc này mới điềm nhiên mở miệng: “Đa tạ Tiền thống lĩnh.”
“Đa tạ Tiền thống lĩnh!”
“Cảm ơn Tiền thống lĩnh!”
Tiếng người dân vang lên không đồng đều, sau đó dưới sự ra hiệu của Quý Thính, mau chóng đẩy đi, cấm vệ quân thấy họ đi tới thì nhanh chóng lùi về sau vài bước, dân chúng thuận lợi lấy được xe đẩy.
“Nếu đã lấy được lương thực rồi thì bổn cung về Giao Huyền trước đây.” Quý Thính nhìn Tiền Đức.
Tiền Đức chịu thiệt, sắc mặt không thể tốt lên được: “Vậy ty chức không tiễn điện hạ nữa.”
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta rồi dẫn dân chúng đi về Giao Huyền.
Trên đường, một người dân lo lắng hỏi: “Điện hạ, vì sao Tiền thống lĩnh lại đưa lương thực cho chúng ta dễ như thế, không phải có âm mưu gì đó chứ?”
“So với việc bị nhiễm dịch bệnh thì để cấm vệ quân đói một đêm chẳng thấm vào đâu, hắn ta chọn như thế cũng không bất ngờ chút nào.” Quý Thính bình tĩnh nói xong, nhìn vẻ mừng rỡ của người dân, đáy mắt lại không hề thả lỏng: “Nhưng nếu muốn dùng chiêu này tiếp thì e là rất khó.”
Người dân không hiểu ý nàng nhưng cũng không dám hỏi tiếp nữa, quay đầu sang nhìn mấy chục xe lương thực, bỗng vô cùng phấn khởi.
Lần này bọn họ trở về thành, gần như là thắng lợi mà về, không ít người tới vây quanh ở cổng thành, Quý Thính nhìn mà đau đầu, đang định tiến lên phát lương thực cho bọn họ thì Thân Đồ Xuyên đột nhiên xuất hiện, cầm tay nàng đi về nơi ít người.
Quý Thính nhíu mày: “Sao lại đi ra đây...”
“Chu đại nhân sẽ xử lý tốt những chuyện còn lại.” Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng, đến lúc đi đến một góc mới dừng lại, nhíu lông mày quan sát nàng: “Hôm nay nàng có tiếp xúc gần với người dân không?”
“Không, ta vẫn luôn rất cẩn thận.” Quý Thính nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi thì sao? Có chú ý cẩn thận không?”
“Rất cẩn thận, thay y phục hai lần luôn rồi.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Nét mặt Quý Thính hơi dịu xuống: “Vậy thì tốt.”
“Cái việc kiếm cớ lấy đồ của cấm vệ quân đó, e là điện hạ chỉ có thể sử dụng một lần, sau này không còn cơ hội nữa, lượng lương thực đó miễn cưỡng đủ cho ba ngày, sau đó điện hạ định làm thế nào?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính mím môi, một lát sau than thở: “Tới đâu hay tới đó vậy, bây giờ còn chưa có cách trị khỏi dịch bệnh, làm gì cũng chỉ để kéo dài thời gian thôi, lúc này ta lo lắng một chuyện khác.”
“Nàng lo lắng ngày mai quân cứu viện đến sẽ trực tiếp ra tay với Giao Huyền?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính mấp máy môi: “Ừ.”
“Điện hạ không cần lo, nếu hoàng thượng còn não thì sẽ không làm gì Giao Huyền ngay đâu.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi âm u: “Bây giờ điện hạ ở trong thành, không thể làm kẻ thế mạng cho y được, nếu y muốn giữ danh tiếng tốt thì phải suy nghĩ chu toàn mọi việc mới được.”
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, im lặng một lúc rồi than nhẹ: “Chỉ mong là vậy.”
Chuyện của ngày mai thì cứ để ngày mai lo, hôm nay thu xếp cho người dân trước đã. Quý Thính, Chu Tiền và những người khác bận rộn đến tận đêm khuya, cuối cùng cũng lo liệu xong hết mọi việc, lúc nàng và Thân Đồ Xuyên đi về chỗ ở thì nàng nhấc chân đi về viện kế bên.
“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên gọi nàng.
Quý Thính dừng một chút, đáy mắt đong đầy ý cười: “Hôm nay ta ở gần nhiều người bệnh như vậy, còn không biết có làm sao hay không, mấy ngày tới chúng ta cứ tách ra như trước đi.”
“Ta cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.” Thân Đồ Xuyên nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nếu điện hạ xảy ra chuyện gì, ta sẽ không sống một mình.”
Quý Thính bỗng trầm ngâm: “Nhưng nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì sao?”
Thân Đồ Xuyên im lặng một lát rồi nhớ ra vừa nãy hắn cũng tiếp xúc với rất nhiều người bị bệnh.
Quý Thính thấy hắn hiểu rõ rồi thì trêu ghẹo: “Ta không vĩ đại như ngươi, không thể cùng sống cùng chết, vì thế cứ coi như lo nghĩ cho ta, ngươi về ngủ một mình đi.”
“Vậy cũng được, điện hạ nghỉ ngơi sớm đi.” Thân Đồ Xuyên không biết phải làm sao.
Quý Thính khẽ đáp một