Mặt trời lên cao, cả người Quý Thính dính đầy mồ hôi, lười biếng gối lên cánh tay Thân Đồ Xuyên: “Không cần lo nghĩ uống canh dưỡng sinh nữa, cảm giác cũng không tệ.”
“Trước kia nàng rất ghét uống?” Thân Đồ Xuyên vén lọn tóc ướt mồ hôi của nàng sang bên cạnh, yên lặng nhìn nàng.
Quý Thính nhướng mày: “Thuốc đó rất đắng, nếu không phải sợ mang thai thì ai muốn uống nó chứ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu không thích, vì sao còn trêu chọc ta?” Thân Đồ Xuyên cong khóe môi lên.
Quý Thính hơi sựng người, vênh mặt lên nói: “Chẳng phải vì ta thích ngươi sao?”
Thân Đồ Xuyên đã nhận được đáp án, nhưng không biết vì sao lại có chút không hài lòng, bèn bóp miệng nàng nói: “Cái miệng này của nàng, nếu muốn dỗ người ta thì có thể dỗ đến mức khiến người ta quay mòng mòng.”
Quý Thính không vui ngửa ra sau, tránh khỏi tay hắn: “Sao dỗ ngươi rồi mà ngươi còn không vui?”
“Bởi vì luôn cảm thấy tương lai nàng sẽ dỗ người khác.” Thân Đồ Xuyên lườm nàng.
Quý Thính bỗng im lặng chốc lát: “Cuối cùng ta cũng hiểu rồi, không cần biết có hiểu lòng nhau hay không đều không thể ngăn cảm ngươi ăn giấm bừa bãi.”
“Vì thế sau này Thính nhi phải tốt với ta nhiều vào, tránh để ta cứ hay ghen tuông lung tung.” Ngày trước Thân Đồ Xuyên bị vạch trần mấy ý đồ nhỏ này còn hơi ngại ngùng, bây giờ thì đàng hoàng mạnh miệng đưa ra yêu cầu luôn rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính dở khóc dở cười đồng ý: “Vâng vâng vâng, biết rồi.”
Hai người nói chuyện thêm một lúc, mãi đến khi bụng Quý Thính bắt đầu kêu ùng ục mới rời khỏi giường, lúc thay y phục, đột nhiên Thân Đồ Xuyên lên tiếng: “Nếu sau này nàng muốn có con thì để Chử Yến sinh một đứa, chúng ta nuôi.”
“Sao lại để Chử Yến sinh?” Quý Thính tò mò: “Phù Vân và Dự Chi không được sao?”
“Không được, một người quá ngốc, một người quá tinh ranh, chẳng may con giống cha thì khiến người ta đau đầu chết mất.” Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.
Quý Thính bật cười: “Ngươi đúng là nghĩ xa...” Nói được nửa câu, nàng híp mắt lại: “Mặc dù bọn họ đã đồng ý làm hòa với ta rồi nhưng khó tránh sẽ còn khúc mắc với ta, nếu có chuyện gì chuyển rời sự chú ý của bọn họ thì có phải bọn họ sẽ quên chuyện ta bỏ thuốc không?”
“Điện hạ muốn?” Lông mày Thân Đồ Xuyên khẽ nhếch lên.
Quý Thính cười híp mắt: “Dù sao cũng không thể sinh, đương nhiên phải lợi dụng triệt để một chút, hai chúng ta nói ra thì quá suy tính, ta bảo thái y tiết lộ với họ.”
Nàng nói xong thì vội vã đi ra ngoài, Thân Đồ Xuyên đành phải đuổi theo sau nàng.
Hôm đó lúc ăn trưa, Quý Thính bình tĩnh ngồi ăn cơm, không cần phải cố làm xoa dịu mối quan hệ nữa, còn ba vị nào đó thì cơm nuốt không trôi, nhất là Phù Vân, mỗi lần liếc nhìn nàng một cái, vành mắt lại đỏ thêm một chút, cũng không biết nghĩ cái gì.
“Điện hạ, thịt chua ngọt này ngon lắm.” Mắt y đỏ ửng, nghẹn ngào gắp cho nàng một miếng thịt.
Quý Thính mỉm cười ăn: “Cảm ơn Phù Vân.”
Phù Vân nghe nàng cảm ơn mình thì nước mắt lưng tròng, rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng: “Điện hạ, sau này Phù Vân tuyệt đối không đối xử lạnh nhạt với điện hạ thêm một lần nào nữa!”
Y nói xong thì Chử Yến cũng quỳ xuống theo, vẻ mặt căng thẳng không chịu nói gì.
Quý Thính không ngờ bọn họ lại phản ứng quá khích như thế, vội bảo bọn họ đứng lên: “Được rồi được rồi, đều là người một nhà, đôi khi có chút mâu thuẫn cũng là chuyện bình thường, mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Nàng nói xong thì nhìn Thân Đồ Xuyên và Mục Dự Chi với ánh mắt nhờ giúp đỡ, hai người bị ánh mắt nàng quét qua thì sựng người, tỉnh bơ dỗ hai vị đang quỳ dưới đất đứng lên, qua một bữa cơm, người ở phủ trưởng công chúa đã xóa nhòa ngăn cách.
Quý Thính ở Giao Huyền thêm mấy ngày, đợi đến lúc tất cả triệu chứng bệnh trên người nàng khỏi hẳn, dịch bệnh ở Giao Huyền cũng tiêu trừ một cách hoàn toàn, đầu đường cuối ngõ khối phục náo nhiệt. Năng lực tự chữa bệnh của người dân tốt hơn so với Quý Thính nghĩ rất nhiều, bây giờ mặc dù phần lớn cửa nhà đều treo vải trắng nhưng sinh hoạt của bọn họ đã bước về quỹ đạo bằng tốc độ nhanh nhất.
Ngày Quý Thính rời khỏi đó, tất cả người dân đều đến ven đường vui vẻ tiễn đưa, dọc đường đi, các loại hoa quả bánh ngọt, đồ tráng miệng nhét đầy vào trong xe ngựa, lúc đầu Chử Yến còn tưởng gặp nguy hiểm, có thể ngăn lại đều ngăn lại hết, dần dần ngăn không nổi nữa, đến lúc ra khỏi thành thì mười mấy chiếc xe ngựa đều chất đầy đồ.
Quý Thính lấy một quả táo gặm rộp rộp: “Kiếp trước, kiếp này ta vì dân vì nước làm nhiều chuyện như vậy, đây là lần đầu tiên được mọi người cảm ơn thế này.”
“Thích hả?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính mỉm cười: “Nào dám yêu thích, cảm giác này tuy tốt nhưng muốn chiếm lấy nó thì phải chịu khổ trước cả dân chúng đã, nhưng ta không hi vọng có lần sau.”
“Nếu hoàng thượng có môt, hai phần của nàng thì sẽ không ra lệnh tàn sát toàn thành.” Thân Đồ Xuyên rũ mắt nói.
Nghe hắn nhắc đến Quý Văn, mụ cười trên môi Quý Thính dần nhạt đi, một lúc lâu sau nhìn ra phía ngoài màn xe: “Hắn sẽ gặp báo ứng.”
“Nghe Chử Yến nói, người của nàng đang lan truyền chuyện hắn muốn tàn sát bách tính ở kinh đô?” Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên: “Hắn coi trọng danh tiếng như thế, chắc hẳn đợt này sẽ ăn ngủ không yên rồi đây.”
“Dân chúng Giao Huyền suýt chút nữa đã chẳng còn mạng, hắn chỉ ăn ngủ không yên?” Quý Thính nở nụ cười trào phúng: “Ta muốn hắn thân bại danh liệt, sau này không dám tùy tiện đưa ra quyết định kiểu này nữa.”
“Nhưng hiện nay thiên hạ vẫn là của hắn, dù điện hạ có khiến thanh danh hắn lụn bại nhất thời, chứ không thể khiến danh tiếng hắn ô uế cả đời.” Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.
Quý Thính thả lỏng người, ngả ra giường quý phi: “Tự hắn làm chuyện ngu xuẩn, sao lại thành ta làm hỏng danh tiếng của hắn? Hơn nữa, chỉ cần người dân Giao Huyền còn sống một ngày thì sẽ có người nhớ chuyện hắn cho cấm vệ quân đến tàn sàt toàn thành ngày đó, trừ phi hắn có thể làm được chuyện lớn gì lợi nước lợi dân, nếu không thì e là vĩnh viễn không thể bù trừ cho tội lỗi của hắn.”
Nàng nói xong thì dừng lại một chút, vô cùng khinh thường nói: “Ngươi cũng biết rõ tư chất của hắn thế nào, e là cả đời này cũng không làm được.”
“Nhưng hắn sẽ oán hận điện hạ.” Thân Đồ Xuyên cân nhắc nói.
Quý Thính khẽ xì một tiếng: “Thì cứ oán hận đi, nếu lúc đầu ta đã bảo Chử Yến cầm Hổ Phù đi điều binh thì không nghĩ tới việc tiếp tục duy trì sự hòa thuận ngoài mặt với hắn nữa, nếu thật sự có bản lĩnh thì phi ngựa qua bên này luôn là được.”
“Bây giờ, con đường làm quan của điện hạ đang rộng mở, đương nhiên sẽ không sợ hắn, nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, nếu như có một lần không tránh được thì sẽ là dọa sát thân.” Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
*Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng: Công kích công khai dễ tránh, công kích âm thầm thì khó phòng bị.
Quý Thính nhíu mày: “Hôm nay trở lại kinh là một chuyện vui, sao ngươi cứ đả kích ta vậy hả?”
“Ta chỉ lo cho sau này.” Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi dịu xuống: “Điện hạ cũng phải ý thức được gian khổ này mới được.”
“Lo lắng thì có ích gì, chi bằng đi một bước tính một bước.” Quý Thính thờ ơ nói.
Thân Đồ Xuyên im lặng, một lúc sau bỗng hỏi: “Điện hạ có từng nghĩ đến việc kéo hắn khỏi vị trí trên đó xuống?”
Quý Thính ngẩn ra, lập tức phản ứng lại: “Ngươi đúng là... Đúng là văn thần đại nghịch bất đạo nhất mà ta từng gặp, ngay cả câu ấy cũng nói ra được.”
“Điện hạ nghĩ thế nào?” Thân Đồ Xuyên cố hỏi.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: “Đương nhiên là