Dù đã biết lần này nàng nhận rồi nhưng khi nàng nói sẽ không từ chối thì Thân Đồ Xuyên vẫn hơi thả lỏng người một chút. Hắn xoa gò má nàng, ánh mắt sáng bừng nhìn nàng: “Chờ lúc nào nhàn rỗi, chúng ta đi thăm cha mẹ được không?”
“Được, chờ Giao Huyền hồi phục lại một cách hoàn toàn thì ta sẽ dẫn ngươi đi.” Quý Thính nói xong đột nhiên lại lo lắng: “Ta và cha ngươi không hợp nhau cho lắm, liệu ông ấy có cố ý gây khó dễ cho ta không?”
“Cha ta?” Thân Đồ Xuyên nhướng mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính ho một tiếng: “Cha chúng ta.”
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe qua ý cười: “Yên tâm đi, mặc dù ông ấy có rất nhiều ý kiến không hợp với nàng nhưng sâu trong lòng vẫn chấp nhận nàng, sẽ không làm khó nàng đâu, cho dù làm khó thì ta sẽ che chở cho nàng.”
“Cũng không đến mức đấy, đến lúc đó ngươi che chở cho ông ấy là được.” Quý Thính nhớ lại trước kia ở trên triều mình hay chọc người ta tức gần chết, trong lòng không khỏi sầu lo: “Nếu ta giận ông ấy, ngươi phải ngăn ta lại đó.”
Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười: “Con dâu hung hăng như vậy, sợ là tìm cả triều Lẫm cũng chẳng tìm được mấy người đâu nhỉ?”
“Dù ta tức ông ấy thì ngươi cũng không được nổi nóng với ta.” Từ xưa tới giờ Quý Thính chưa từng lo nghĩ đến quan hệ với nhà chồng, bây giờ bị Thân Đồ Xuyên nhắc đến, đột nhiên bắt đầu lo lắng.
Thân Đồ Xuyên không muốn nàng cau mày, bèn vươn tay đỡ eo nàng, hơi dùng sức đỡ nàng ngồi xuống tảng đá cao đến eo hắn, Quý Thính ngồi xuống hai chân cách mặt đất một khoảng, vừa vặn có thể nhìn thẳng hắn đang đứng trước mặt.
Thân Đồ Xuyên xoa mặt nàng: “Ánh trăng đêm nay đẹp như vậy, chi bằng lát nữa ta dẫn nàng đi du hồ nhé.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ban đêm hồ rất tối, ta lại bơi không giỏi, đáng sợ lắm.” Quý Thính muốn đi nhưng hơi xoắn xuýt.
Khóe miệng Thân Đồ Xuyên hơi cong lên một độ cong không rõ ràng cho lắm: “Bây giờ có rất nhiều người làm ăn trên mặt hồ, không ít nhà đò còn xây cả bếp trên thuyền, có thể nướng đồ ăn cho điện hạ.”
“Đi, bây giờ đi luôn.” Vừa nghe thấy đồ ăn, Quý Thính không do dự xíu nào nữa.
Thân Đồ Xuyên bật cười: “Không phải vừa mới ăn tối xong sao, giờ đã đói rồi hả?”
“Cũng không hẳn, chỉ muốn đi ra ngoài với ngươi mà thôi.” Quý Thính phủ nhận vô cùng đứng đắn.
Thân Đồ Xuyên vươn tay ra với nàng: “Vậy thì xuống đây.”
Quý Thính lập tức mỉm cười nắm chặt tay hắn, sau đó dựa vào sức hắn nhảy xuống...
Xoẹt.
Vẻ mặt nàng cứng đờ, quay đầu lại nhìn y phục bị kéo rách của mình.
“Không ngờ chuyện ta ủ mưu lại bị một tảng đá giành mất.” Thân Đồ Xuyên nói một câu mơ hồ khó hiểu.
Quý Thính cạn lời: “Ngươi lại nói lời linh tinh.”
Thân Đồ Xuyên mỉm cười khom lưng kiểm tra: “Vẫn may, chỉ bị rách làn váy, bảo người khâu lại là được.”
“Ta đường đường là trưởng công chúa, còn lâu mới thèm mặc y phục khâu vá.” Quý Thính nhìn chằm chằm làn váy mình, nhất thời tâm trạng hơi buồn bực, “Nhưng loại vải này chỉ Nam Dương mới có, lúc trước Dự Chi mang về một cuộn, giờ không đủ làm bộ mới nữa.”
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng ngẫu nhiên toát ra sự yếu đuối của nữ tử như thế thì vừa yêu thích vừa đau đầu nghĩ an ủi thế nào, đang định mở miệng nói thì nghe phía bên ngoài núi giả có tiếng bước chân, tiếng Mục Dự Chi và Phù Vân tán gẫu từ xa đến gần.
“Dự Chi đến rồi, ta đi hỏi hắn xem có thể bảo người đi mua một cuộn nữa về được không.” Mắt Quý Thính sáng lên, lập tức đi ra khỏi hòn núi giả, Thân Đồ Xuyên muốn cản cũng không cản lại được.
Phù Vân thấy có bóng người đi ra từ núi giả thì hoảng sợ lùi về sau, đợi đến lúc nhìn rõ là ai thì ngạc nhiên: “Điện hạ, sao người lại chạy vào trong núi giả thế?”
Y vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên cũng đi từ trong đó ra.
Phù Vân khó hiểu: “Trong núi giả có gì vui mà hai người vào trong đó làm gì vậy?”
“Lát nữa ta giải thích với ngươi sau.” Quý Thính nói xong thì nhìn sang phía Mục Dự Chi: “Dự Chi, váy ta rách rồi, ngươi có thể bảo người gửi một cuộn vải nữa từ Nam Dương đến đây không? Ta muốn may một bộ khác.”
Trong mắt Mục Dự Chi vốn đang mang ý cười bỗng sững lại, chờ thấy rõ làn váy nàng bị rách thì hơi sững sờ rồi nghĩ đến gì đó lông mày bỗng cau lại: “Làm bừa.”
Quý Thính: “?”
“Cho dù đây là nhà mình thì hai người cũng quá bừa bãi rồi đó.” Mục Dự Chi không nhanh không chậm răn dạy: “Nếu bị người khác bắt gặp thì chẳng phải sẽ lúng túng sao?”
Quý Thính: “...Chuyện này thì có gì mà xấu hổ?”
“Người không ngại nhưng Phù Vân vẫn còn là trẻ con, đâu thể nhìn vậy chuyện riêng tư nơi khuê phòng.” Mục Dự Chi nói xong thì không vui nhìn sang Thân Đồ Xuyên, sau đó dẫn Phù Vân đi mất.
Quý Thính vô cùng khó hiểu, đứng một lúc lâu nhìn sang Thân Đồ Xuyên: “Sao hắn lại nói ta như vậy?”
“Có lẽ là cảm thấy váy điện hạ là do ta xé.” Thân Đồ Xuyên vô cùng bình thản.
Quý Thính: “....”
Vì váy bị rách nên Quý Thính không còn tâm trạng ra ngoài chơi nữa, về phòng với Thân Đồ Xuyên luôn, sau khi vào phòng, Thân Đồ Xuyên đột nhiên ôm lấy nàng.
Quý Thính hoảng hồn: “Ngươi làm gì vậy?”
“Nếu điện hạ đã không muốn cái váy này nữa thì chắc hẳn sẽ không để ý ta xé thêm lần nữa.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì nhanh chân bước đến bên giường.
Quý Thính bỗng cạn lời: “...Ngươi nói thật đi, có phải vừa nãy váy ta bị rách thì ngươi đã nhớ việc này rồi không?”
Thân Đồ Xuyên không thừa nhận, Quý Thính muốn hỏi lại nhưng rất nhanh sau đó đã không còn để ý tới việc này nữa.
Nhờ phúc của Thân Đồ Xuyên, Quý Thính vừa chợp mắt đã ngủ thẳng đến sáng trưng, mở mắt ra thì thấy một chén thuốc còn đang bốc khói.
“Bây giờ ta không thể mang thai nữa, chắc không cần uống thuốc nữa đâu?” Quý Thính nhìn Thân Đồ Xuyên đang bưng chén thuốc.
Thân Đồ Xuyên vỗ về: “Đây không phải thuốc dưỡng sinh mà là thuốc bổ do thái y kê đơn, điện hạ phải uống đủ trăm ngày mới tốt.”
“...Nói cách khác, sau này cho dù không làm này kia thì ta vẫn phải uống thuốc?” Quý Thính hỏi xong nhìn thấy Thân Đồ Xuyên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời xị xuống.
Thân