Đêm đó, phòng ngủ ở chủ viện chỉ thắp một ngọn nến, ánh nền lờ mờ không rõ, được từng lớp màn tơ che bớt, hắt đến bên giường thì chẳng còn chút nào, khi Thân Đồ Xuyên đi vào trong phòng cũng không nhìn thấy rõ khung cảnh trên giường.
“Đem thuốc đến đó à?” Quý Thính biếng nhác hỏi.
Thân Đồ Xuyên mặt không hề cảm xúc đi về phía giường, Quý Thính thò đầu ra từ trong chăn, nhìn thấy hắn thì giả bộ ngạc nhiên: “Sao ngươi lại tới đây?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ cố ý bảo Phù Vân tìm ta lấy thuốc không phải vì ép ta tới đây hay sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại. Nghe hắn nhắc đến Phù Vân, nàng bỗng thấy cơn tức dâng trào, nhưng sau đó phản ứng lại thì mới nhận ra điều không đúng.
Mặc dù từ lâu trước kia tới nay hắn cứ luôn cảm thấy nàng sẽ chán hắn, chẳng bao lâu nữa sẽ có ý định nạp thị phu, nhưng đến lúc thực sự có khả năng ấy thì hắn lại chẳng tin.
“Điện hạ đúng là có bản lĩnh rồi, ngay cả thủ đoạn bỉ ổi này mà cũng nghĩ ra được.” Thân Đồ Xuyên cười khẩy.
Quý Thính bị hắn vạch trần, dứt khoát nói thẳng luôn: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn muốn bổn cung đích thân đến mời ngươi? Ngươi đừng có quên, bổn cung đường đường là trưởng công chúa đó!”
“Bổn cung?” Trong giọng nói của Thân Đồ Xuyên lộ ra một chút nguy hiểm.
Quý Thính khựng lại: “Ta, ta, được chưa, chỉ là cách xưng hô mà thôi, ngươi cứ so đo chuyện này làm gì chứ, hẹp hòi.” Dùng giọng điệu hung hăng nhất nói ra lời hèn nhát nhất, đồng thời còn tỏ ra mình không sợ chút nào.
“Lúc này điện hạ đổi giọng nhanh ghê nhỉ, sao lúc ở trước mặt vị đại phu anh tuấn nào đó lại kiên trì tự xưng bổn cung?” Thân Đồ Xuyên híp mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính nhíu mày: “Ngươi cũng cảm thấy Trương Duyệt rất tuấn tú?”
“Thính nhi.” Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt cất tiếng gọi.
Trước kia, khi hắn gọi nàng như thế, Quý Thính chỉ cảm thấy đó là thú vui nơi khuê phòng, nhưng hôm nay nghe hắn gọi nàng chỉ có cảm giác như lúc học tập trong Ngự Thư Phòng, làm chuyện xấu bị thái phó bắt được. Quý Thính ho một tiếng: “Chỉ trêu ngươi một câu, ngươi lại tưởng thật đó à.”
“Ta luôn luôn nghiêm túc với chuyện của Thính nhi.” Thân Đồ Xuyên gằn từng chữ.
Quý Thính bị hắn nhìn chằm chằm một lúc, cũng không muốn giận dỗi với hắn nữa, hừ một tiếng nghiêng mặt sang hướng khác: “Nếu nghiêm túc, tại sao còn tức giận với ta, không biết ta bị ốm cần người ở bên hả?”
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát mới cụp mắt nói: “Rõ ràng là nàng từ chối ta trước.”
Quý Thính: “...”
Không thể tán gẫu về chuyện này nổi, nếu không thì nói mãi thành phiền, Quý Thính bĩu môi, dứt khoát đổi đề tài: “Vị Trương đại phu đó, trời sinh đã không có hứng thú với phái nữ, nếu ngươi ghen tức vì hắn thì đúng là dư thừa.”
Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại: “Đây cũng là nguyên nhân nàng để cho hắn xoa bóp?”
“Nếu không thì sao?” Quý Thính hỏi ngược lại.
Sắc mặt Thân Đồ Xuyên tốt hơn một chút nhưng vẫn nghiêm túc nói: “Không cần biết hắn có thích con gái hay không, hắn vẫn là đàn ông.”
“Biết ngươi không thích cho người ta ở lại đây, chẳng phải ta đã bảo người đưa hắn về rồi đó sao, chắc tối nay là về đến nhà rồi.” Quý Thính nói hết câu thì còn hơi tiêng tiếc: “Nói đi cũng phải nói lại, tay nghề của vị Trương đại phu này tốt thật sự, mới xoa bóp cho ta hai lần, ta đã có thể nằm ngửa rồi, giỏi hơn mấy người trước nhiều.”
“Chỉ là xoa bóp mà thôi, có gì khó đâu chứ.” Thân Đồ Xuyên không thích nàng khen người đàn ông khác.
Quý Thính nghe vậy thì cong khóe môi lên: “Nghe Phù Vân nói mấy ngày nay ngươi học xoa bóp rồi, không biết kỹ thuật thế nào?”
“Kỹ thuật thế nào, điện hạ thử một lần là biết.” Thân Đồ Xuyên thản nhiên cất lời, tỏ rõ vô cùng tự tin.
Quý Thính muốn thử lâu rồi, lúc này chống người nằm sấp xuống: “Đến đi.”
“Điện hạ còn chưa cởi áo.” Thân Đồ Xuyên nhắc nhở.
Quý Thính khựng lại: “Sao xoa bóp còn phải cởi đồ nữa?”
“Ta luyện kỹ thuật kiểu đấy.”
Quý Thính: “...Ngươi coi ta là trẻ con ba tuổi mà dỗ đấy à?”
“Đúng vậy đó.” Thân Đồ Xuyên không thấy chột dạ chút nào.
Quý Thính: “...” Đời này nàng chưa từng gặp người nào lớn lối như thế.
Nàng trợn mắt lườm hắn một cái: “Thứ cho ta nhắc nhở ngươi một câu, eo ta còn chưa khỏi đâu, không chịu nổi dằn vặt.”
“Eo điện hạ bị thương đến mức nào, ta còn rõ hơn cả điện hạ.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính nghe vậy khẽ xì một tiếng, dứt khoát cởi áo ngoài ra, trên người chỉ còn độc nội y. Cái áo lót to như cái khăn tay che ở trước ngực, chỉ có một sợi dây quấn trên người, lúc này nút thắt của dây buộc đang ở phía sau lưng nàng.
Trong mắt Thân Đồ Xuyên toàn là màu da trắng nõn của nàng, làn da trắng mịn như sứ như chứa ánh sáng lấp lánh, chỉ trong một cái chớp mắt đã chiếm cứ toàn bộ tâm trí hắn. Yết hầu hắn giật giật, mất một lúc mới bình tĩnh cởi sợi dây lỏng lẻo kia xuống.
Quý Thính thả lỏng nằm trên giường, tuy cảm nhận được ánh mắt của hắn đang thiêu đốt sau lưng mình, nàng cũng không sợ chút nào, không những không hoảng hốt mà thậm chí còn chờ xem trò vui của Thân Đồ Xuyên. Hắn biết rõ rằng eo nàng bị thương chưa khỏe, không thể làm chuyện ấy, nhưng cứ khăng khăng bắt nàng cởi áo, đến lúc đó lửa nổi lên, để xem hắn dập kiểu gì.
Vừa nghĩ đến lát nữa Thân Đồ Xuyên sẽ quẫn bách thế nào, Quý Thính không nhịn được cong khóe môi lên, thậm chí lúc hắn đụng vào chỗ đau còn cố ý nhỏ giọng, sến sẩm “Ưm...” một tiếng.
Thân Đồ Xuyên dừng tay: “Đau hả?”
“Không đau.” Quý Thính đáp.
Nghe đáp xong Thân Đồ Xuyên mới tiếp tục, sau khi xoa bóp vài lượt, Quý Thính