Quý Thính bất đắc dĩ nhìn về phía Quý Văn, chủ động tìm trợ giúp từ y, đã rất lâu rồi Quý Văn không thấy nàng chịu lép vế thế này, nét mặt thoáng tốt hơn chút: “Nếu cơ thể hoàng tỷ không khỏe thì không cần miễn cưỡng, nhưng quý phi đã uống rượu, nếu hoàng tỷ lấy trà thay rượu thì quả là có hơi không công bằng, hay là thế này, để phò mã uống thay điện hạ, được không?”
“Thần cảm thấy được, nhưng không biết phò mã và quý phi có đồng ý hay không?” Quý Thính mỉm cười nhìn Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên đứng dậy nhân ly trong tay nàng, bình thản nói: “Thần đồng ý ra sức.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hắn đã tỏ rõ thái độ rồi, ánh mắt mọi người đều tập trung lên Trương quý phi, nỗi lo lắng trong lòng Trương quý phi buông lỏng, trên mặt vẫn là vẻ không tình nguyện: “Nếu hoàng thượng đã nói vậy rồi thì đương nhiên thần thiếp đồng ý.”
Nàng ấy vừa dứt lời, Thân Đồ Xuyên uống cạn ly rượu, lúc này cả nhóm người mới ngồi xuống lại, bữa tiệc cung đình chính thức bắt đầu.
Đợi đến lúc tất cả mọi người đều tập trung xem khiêu vũ, Thân Đồ Xuyên nhỏ giọng hỏi: “Vừa nãy nàng làm sao vậy?”
“Ta cũng không biết, ngửi mùi rượu là thấy sặc, không nuốt trôi.” Quý Thính cũng vô cùng khó hiểu, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy rượu khó uống.
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Chẳng lẽ rượu này có vấn đề?”
Quý Thính khựng người: “Ý ngươi là Quý Văn bỏ thuốc?”
“Hắn sẽ không ngu đến thế.” Thân Đồ Xuyên tự bác bỏ trước, “Hơn nữa ta uống rồi, mùi vị vẫn giống rượu ủ trong cung trước đây.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Có lẽ là do ta có vấn đề.” Quý Thính nói xong thì ánh mắt nàng bị bàn thức ăn ngon hấp dẫn.
Những món này đều là đồ nàng hay ăn nhất khi ở trong cung, cũng là đồ bình thường nàng vô cùng không thích ăn nhất, nhưng chẳng biết hôm nay làm sao mà nhìn thôi cũng thấy thèm, trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu đầy dầu mỡ vào bát, ăn luôn một miếng cơm thật to.
Thân Đồ Xuyên định nói chi bằng bao giờ về thì gọi đại phu đến bắt mạch, xem có phải chỗ nào có vấn đề rồi không, nhưng vừa nghiêng đầu thấy nàng bắt đầu ăn miếng thịt thứ hai, cơm trong bát cũng vơi đi không ít. Hắn trầm ngâm chốc lát, cảm thấy không cần tìm đại phu nữa.
Dù sao không muốn uống rượu cũng chẳng phải chuyện gì xấu.
Bữa trưa kết thúc, Quý Thính và Thân Đồ Xuyên xuất cung, vừa mới ngồi lên xe ngựa, Quý Thính đã hỏi ngay: “Sau khi ta đi, có phải hoàng thượng đã nói gì với ngươi không?”
“Đúng.” Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính nhướng mày: “Nói gì?”
“Nói chỉ cần ta có thể khuyên điện hạ giao Hổ Phù ra thì hắn sẽ đón cha mẹ từ Thành Ngọc Quan về, còn để ta làm quan to lương bổng cao.” Thân Đồ Xuyên nói thẳng ra hết.
Quý Thính xì khẽ một tiếng: “Đón cha mẹ ngươi từ Thành Ngọc Quan về thì có thể thật, nhưng còn quan to lương bổng hậu hĩnh... Chẳng lẽ muốn thay đổi luật pháp?”
“Hắn đúng là muốn vậy.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Đáy mắt Quý Thính nổi lên sự khinh thường: “Vậy thì hắn đúng là cả nghĩ quá rồi, ngày xưa tiên đế chỉ muốn bỏ một quy định cung phi thị tẩm thôi đã gây nên sóng to gió lớn trong triều, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bay, bây giờ hắn muốn thay đổi luật pháp liên quan đến triều đình, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Thân Đồ Xuyên trầm mặc không nói gì.
Quý Thính dừng một chút, nắm chặt tay hắn an ủi: “Ngươi thấy thế nào?”
“Đương nhiên là không thể giúp hắn.” Thân Đồ Xuyên tỏ rõ thái độ. Kiếp trước Quý Thính giao Hồ Phù ra rồi rơi vào kết cục thế nào, hắn là người biết rõ hơn bất cứ ai, hắn tuyệt đối không cho phép nàng giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn: “Bây giờ xem ra Quý Văn sẽ không lật lại án cho cha ngươi, nếu ngươi muốn công khai đón cha mẹ về thì e rằng lần này là cơ hội duy nhất.”
Thân Đồ Xuyên nghiêng mặt đi, vẻ mặt bình thản nhìn ra ngoài cửa xe, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Không đâu, luôn có cơ hội.”
Có lẽ là có cơ hội thật đó, nhưng phu thê Thân Đồ ở Thành Ngọc Quan ngày nào thì phải chịu khổ này đó, từ trước đến nay hắn luôn hiếu thuận, không biết trong lòng dằn vặt nhường nào.
Quý Thính im lặng một lúc lâu rồi đắn đo mở miệng: “Nếu ngươi nhất quyết muốn đón người về thì thật ra cũng không...”
“Ta sẽ không đồng ý nộp Hồ Phù lên.” Thân Đồ Xuyên lãnh đạm nhìn về phía nàng: “Ta nói với nàng những điều này chỉ vì không muốn giấu nàng bất cứ chuyện gì hay bắt buộc nàng phải làm gì.”
“Ta biết, ta cũng không định nộp lên.” Quý Thính vội nói: “Ý của ta là ngươi muốn đón họ về không phải không có cách, có điều cách này hơi hèn hạ, chưa chắc cha ngươi đã đồng ý.”
Thân Đồ Xuyên nhíu mày: “Cách gì?”
“Hơn một tháng nữa là mừng thọ năm mươi của Trấn Nam Vương, dù là tiên hoàng hay hoàng thượng bây giờ, mỗi dịp ông ấy mừng thọ đều tặng quà, hay là năm nay chúng ta đi đưa quà, tiện thể nghĩ cách đưa cha mẹ ngươi về kinh đô.” Quý Thính đề nghị.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên nặng nề: “Bọn họ là người đi đày, không dễ rời khỏi Thành Ngọc Quan.”
“Người sống không được nhưng người chết thì có thể.” Quý Thính nháy mắt.
Thân Đồ Xuyên hơi khựng lại: “Ý của điện hạ là?”
“Giả chết.” Quý Thính chậm rãi nói ra hai chữ.
Thân Đồ Xuyên nhất thời không nói gì nữa.
“Sau khi chúc thọ Trấn Nam Vương xong, chúng ta rời khỏi Thành Ngọc Quan trước, chờ đến khi sắp đến kinh đô thì tung tin bọn họ qua đời ra ngoài, sau đó Chử Yến đưa bọn họ đến sống tại nhà riêng ở Giang Nam, đợi đến sau này ta có năng lực lật án cho bọn họ thì để họ hồi kinh, ngươi thấy thế nào?” Quý Thính hỏi dò.
Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu: “Phụ thân