Quý Thính còn chưa kịp phản ứng, Thân Đồ Xuyên đã lên tiếng trước: "Ai nói với người, nàng đang mang thai?"
“Chúng ta chỉ phỏng đoán mà thôi,” Thân Đồ phu nhân liếc nhìn Thân Đồ Sơn tỏ vẻ không ủng hộ, “Ai biết phụ thân ngươi không biết giữ mồm giữ miệng, cứ như vậy mà nói chuyện này ra ngoài.”
“Ta cũng chỉ sốt ruột chuyện muốn bế cháu mà thôi.” Thân Đồ Sơn vui vẻ nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính xấu hổ cười cười: "Phụ thân, nương, có lẽ hai người đã hiểu lầm, ta không mang thai."
“Đã gọi đại phu tới chưa?” Thân Đồ phu nhân hỏi.
Quý Thính gật đầu lia lịa: "... Ừm, đã kiểm tra rồi, là di chứng còn sót lại của trận ôn dịch trước, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ tốt lên thôi."
Thân Đồ Sơn nghi hoặc: "Không phải các ngươi vừa mới từ trong phòng đi ra sao, khi nào thì..."
“Phụ thân.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn về phía ông.
Thân Đồ Sơn dừng một chút: "Không nói không nói, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi, sao lại không vui như vậy,” nói xong ông hừ nhẹ một tiếng, “Đúng là mừng hụt một lần.”
“Được rồi, nếu không có thì cũng không phải vấn đề gì to tát,” Khóe môi Thân Đồ phu nhân lộ ra nụ cười nhạt, trông bà có vẻ không thất vọng lắm, “Dù sao thì vợ chồng hai đứa ân ái, con cái cũng là chuyện sớm muộn mà thôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, ta đã rất mong có thể ẵm cháu rồi.” Thân Đồ Sơn nghĩ đến đây, liền vui vẻ trở lại.
Thân Đồ Xuyên nắm tay Quý Thính trấn an, vẻ mặt hơi nghiêm túc: "Phụ thân, nương, ta có lời muốn nói với hai người, Thính nhi..."
“Thính nhi muốn ăn đồ nương nấu.” Quý Thính vội vàng ngắt lời hắn.
Thân Đồ Xuyên cau mày nhìn nàng, Quý Thính lập tức tỏ vẻ đáng thương liếc nhìn hắn, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Thân Đồ phu nhân: "Ở trạm dịch một thời gian chỉ có đồ ăn nương làm là hợp khẩu vị của ta, ta thật sự có muốn cũng không được, không biết hôm nay nương có muốn vì ta mà xuống bếp hay không?"
“Đương nhiên là có thể, ngươi muốn ăn gì?” Thân Đồ phu nhân ân cần nói.
Quý Thính gượng cười: "Nương làm món nào ta cũng thích."
“Được rồi, vậy ta sẽ làm những món ta thường xuyên ăn ở kinh đô, ngươi nhất định sẽ thích.” Thân Đồ phu nhân nói xong liền kêuThân Đồ Sơn cùng vào bếp.
Thân Đồ Sơn không hài lòng lắm, cứ lẩm bẩm khi đi theo phía sau bà: "Ta còn muốn tán gẫu với bọn nhỏ vài câu, nàng nấu cơm còn kêu ta làm gì..."
Cho đến khi hai người họ đi ra, Quý Thính vẫn có thể nghe thấy tiếng cằn nhằn của Thân Đồ Sơn. Bọn trẻ trong viện sớm đã chạy tán loạn, bên tai cũng dần yên tĩnh trở lại, Quý Thính thở dài, uể oải không dậy nổi.
“Tại sao không để ta nói cho họ biết?” Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.
Quý Thính dừng một chút: "Phụ mẫu rất muốn có cháu trai. Nếu để hai người họ biết ta không thể mang thai, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ đau lòng.”
“Họ sẽ hiểu thôi.” Thân Đồ Xuyên cau mày.
Quý Thính nhìn hắn: “Nhưng ta cũng sẽ thất vọng.” Bọn họ đối với nàng tốt như vậy, nàng thật sự không muốn làm cho bọn họ thất vọng.
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu: "Nhưng cũng không thể trốn tránh như vậy."
“Không thể sinh con, chuyện này lúc trước ta cũng không cảm thấy nó có gì quan trọng, nhưng sau khi thấy phụ mẫu, ta mới phát hiện quả thật rất đáng tiếc…" Quý Thính có chút buồn bã, “Chính là… cảm thấy có lỗi với bọn họ.”
Mới mẻ làm sao, nàng không cảm thấy có lỗi với bản thân hay Thân Đồ Xuyên , mà cảm thấy có lỗi với hai người họ.
Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn nàng, đợi sau khi tâm trạng không tốt tan biến, mới thản nhiên nói một câu: "Nếu như nàng nghĩ như vậy, mới thật sự có lỗi với bọn họ."
Quý Thính nghe vậy, nghi hoặc nhìn về phía hắn.
“Thính nhi, nàng không nợ ai, cũng không cần cảm thấy có lỗi với ai, ta cũng không muốn nàng phải lo lắng chuyện này,” Thân Đồ Xuyên nắm tay nàng, “Nếu nàng không có đủ dũng khí để nói ra, ta sẽ nói với bọn họ, nàng cảm thấy thế nào?"
Quý Thính đấu tranh một lúc: "Chuyện kia, vẫn để ta nói, đêm nay ta sẽ tìm nương nói chuyện."
“Không muốn ta đi cùng nàng sao?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính suy nghĩ một chút: "Không được, ta có thể tự mình giải quyết."
“Được, đến lúc đó ta sẽ chờ nàng ở bên ngoài.” Thân Đồ Xuyên ôm vai nàng an ủi.
Quý Thính cười khổ một tiếng, xem như đồng ý.
Buổi tối, Quý Thính đến trước cửa phòng vợ chồng Thân Đồ Sơn, cẩn thận gõ cửa phòng, một lúc sau Thân Đồ Sơn bước ra mở cửa, nhìn thấy nàng và Thân Đồ Xuyên ở phía sau, nhất thời sửng sốt: "Hai ngươi tới đây làm gì?"
“... Ta tìm nương nói chuyện.” Quý Thính đột nhiên cảm thấy chột dạ.
Thân Đồ Sơn cau mày: "Lúc này muốn nói chuyện gì… Ngươi chạy tới đây muốn nói xấu ta?"
Quý Thính nhất thời không nói nên lời: "Nửa đêm ta chạy tới đây để nói xấu người, ta nhàn rỗi như vậy sao?"
Thân Đồ Sơn sờ sờ mũi mình: "Cũng đúng, ngươi vào trong đi."
Quý Thính gật đầu, vẻ mặt nặng nề bước vào phòng, Thân Đồ Sơn bước ra bên ngoài, từ bên ngoài đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên : "Ngươi tới đây làm gì?"
Thân Đồ Xuyên nhìn về phía ông: "Ta đợi nàng đi ra, cùng nhau quay về phòng."
"... Nàng ấy không có chân sao? Không biết tự mình quay về?" Thân Đồ Xuyên tức giận cười, "Tại sao người lại quản vợ nghiêm hơn cả ta vậy?"
“Ngọt như ăn mật.” Thân Đồ Xuyên chỉ trả lời bốn chữ.
Thân Đồ Sơn hừ nhẹ một tiếng, đi