Quý Thính cũng lo lắng về vấn đề này, nghe xong lời này khẽ thở dài một tiếng: "Không biết nữa. Nếu có tướng quân quen thuộc với địa hình đồi núi của thành Ngọc Quan, sau khi hầu hết bọn chúng đã tập trung lực lượng xuống núi, chúng ta sẽ tiến hành tập kích, nhưng tướng lĩnh bên này có thể sử dụng được cực ít, quen thuộc địa hình núi lại càng không có, ta muốn làm như vậy, lòng có dư mà lực không đủ."
Khi nàng đang lo lắng thì Hoắc Kiêu đột nhiên đến, Quý Thính đã lâu không gặp y, nhìn thấy y liền dừng lại một chút, trong mắt hiện lên một tia xa lánh cùng cảnh giác: "Ngươi tới đây làm gì."
“Ta quen thuộc địa hình núi của thành Ngọc Quan.” Hoắc Kiêu kiên định nhìn nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính dừng một chút: "Ngươi muốn xuất chinh?"
“Mong điện hạ cho phép.” Vừa nói xong, y đã quỳ trên mặt đất.
Quý Thính đánh giá y một lát, sau đó nhẹ giọng nói: "Chuyện xuất chinh, bổn cung chỉ cho thành công, không được phép thất bại."
“Nếu thất bại, ta nguyện mang đầu tới gặp.” Hoắc Kiêu nói xong, dừng lại một chút, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn nàng, “Ta đến chờ lệnh, cũng để tiêu tan lo lắng của điện hạ, cũng bởi vì dân chúng thành Ngọc Quan."
Quý Thính im lặng hồi lâu: "Bất kể là vì cái gì, trước tiên phải thắng, thứ hai là phải sống."
“Tuân lệnh!” Hoắc Kiêu mạnh mẽ đáp một tiếng, sau khi đứng dậy hồi lâu liền nở một nụ cười trước mặt nàng, vừa định nói gì đó thì thấy Thân Đồ Xuyên đưa một hạt đậu phộng lên môi Quý Thính, Quý Thính theo phản xạ há miệng ăn.
Nụ cười của y lập tức biến mất: “Ta, ta cáo lui trước.” Nói xong liền chạy đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính im lặng một lúc, không nói gì mà nhìn về phía Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên sắc mặt bình tĩnh: "Chúc mừng điện hạ, lại có thêm một viên mãnh tướng."
“… Đừng nói nhảm nữa, nói đi chàng đến đây làm gì, đừng nói với ta chàng đến đây chỉ vì muốn nghe kế sách của ta.” Quý Thính trực tiếp hỏi.
Thấy nàng nhắc tới chính sự, Thân Đồ Xuyên cũng trở nên nghiêm túct: "Các quan tháp tùng nhờ ta tới khuyên điện hạ, thọ yến của Trấn Nam vương đã kết thúc, chúng ta nên quay về kinh đô."
Quý Thính kêu một tiếng: "Đám văn thần đúng là làm người ta mất hứng."
“Bọn họ không biết nàng lưu lại vì tiêu diệt đám thổ phí, còn tưởng rằng nàng không có lý do gì chỉ muốn ở lại, trong lòng có chút lo lắng, đoán không chừng nhiều ngày như vậy sổ sách ở kinh độ cũng đã lên tới vài chục.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nhắc nhở.
Quý Thính không để trong lòng: "Cứ để họ đi, cho dù người đưa tin của họ có chạy cả ngày lẫn đêm thì cũng mất hơn hai mươi ngày tới lui, trong hai mươi ngày nay ta sẽ sớm hoàn thành xong mọi chuyện."
“Hiện tại đã hơn mười ngày rồi, nói không chừng Hoàng Thượng cũng đã xem xét đến nhóm sổ đầu tiên rồi.” Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói, “Với tính cách đa nghi của Hoàng Thượng, không chừng nếu muốn an toàn, điện hạ vẫn nên đem chuyện này báo cho quan viên đi."
“Còn muốn nghĩ thế nào nữa, đơn giản là ta cùng Trấn Nam vương liên hợp tạo phản," Quý Thính buồn cười, sau khi cười xong, suy nghĩ lại vẫn quyết định nghe theo Thân Đồ Xuyên, "Vậy chàng phải đi nói với bọn họ một tiếng, nhớ kỹ đừng để cho người bên ngoài nghe được, người ở thành Ngọc Quan vô cùng hỗn tạp, nói không chừng trong trạm dịch này còn có tai mắt của đám thổ phỉ lưu lại."
“Đã biết," Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, trước khi ra cửa còn nhìn nàng một cái, "Nàng uống hết thuốc rồi?"
“Chàng để Phù Vân canh chừng việc ta uống thuốc, ta có thể không uống hết sao?” Quý Thính nhìn hắn không nói nên lời. Nàng đã nói mình không muốn thái y khám, mỗi lần khám xong đều phải uống rất nhiều thuốc.
Thân Đồ Xuyên xoa đầu nàng an ủi: "Cũng vì tốt cho nàng thôi."
“Được rồi, chàng mau đi đi.” Quý Thính thúc giục hắn rời đi.
Thân Đồ Xuyên lại liếc nàng một cái, sau đó xoay người rời đi. Không lâu sau khi hắn rời đi, vợ chồng Thân Đồ Sơn đến đây còn mang theo rất nhiều đồ ăn, Quý Thính vừa nhìn thấy không khỏi cảm thấy đau đầu: "Phụ thân, nương, ta vừa ăn cơm xong."
“Vừa ăn xong cũng phải ăn, thái y nói ngươi luôn cảm thấy không thoải mái, bởi vì thân thế yếu ớt, phải ăn nhiều để bồi bổ." Thân Đồ Sơn vừa nói xong liền bưng cho nàng một bát canh gà.
Quý Thính đau khổ đành phải uống hết, vừa than khóc vừa dùng bữa.
Cơm cũng chưa ăn xong, nàng liền nói mình phải nhanh đến xem Chử Yến chuẩn bị như thế nào, Thân Đồ Sơn biết chuyện nàng tiêu diệt đám thổ phỉ cho nên cũng nhanh chóng thả nàng đi, lúc này Quý Thính mới được giải thoát khỏi đống đồ ăn.
Với sự hợp tác của Trấn Nam vương, Quý Thính bận rộn hơn mười ngày, cuối cùng cũng giăng bẫy thành công, chỉ chờ đòn đánh cuối cùng.
Chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày nữ nhân thủ phủ’ xuất giá, Quý Thính tới tìm Chử Yến, nhìn thấy hắn ta một thân hồng y nhịn không được bật cười thành tiéng: "Mặc như vậy, thật sự rất giống dáng vẻ của một tiểu cô nương."
“Quả thật rất đẹp.” Thân Đồ Xuyên cũng hiếm khi đồng ý.
“Hai người còn cười nhạo ti chức nữa, ti chức sẽ không đi.” Chử Yến mặt mày ủ rũ, vô cùng bất mãn với chuyện phải giả thành nữ.
Quý Thính buồn cười liếc hắn một cái: "Được rồi, chuyện này cũng không còn cách nào khác, ngươi cũng không thể để một cô nương ngồi trong xe được?"
Mấy người họ đang nói chuyện, Hoắc Kiêu từ bên ngoài bước vào, Quý Thính nhìn thấy y khẽ gật đầu: "Đã chuẩn bị xong chưa?"
“Đều đã chuẩn bị xong. Một lát nữa điện hạ sẽ rời khỏi cổng thành, ta từ phía sau dẫn mọi người đến núi Thành Ngọc." Hoắc Kiêu nghiêm túc nói.
Quý Thính gật đầu: "Nhớ kỹ không được đánh rắn động cỏ, chờ đến khi đám thổ phỉ xuống núi rơi vào bẫy cuae ta, ngươi liền dẫn người tới đó tập kích."
“Rõ.” Hoắc Kiêu nói xong, đứng nguyên tại chỗ muốn nói rồi lại thôi.
Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên bình tĩnh, không có một chút dao động.
Quý Thính lại liếc nhìn Hoắc Kiêu, dừng lại một chút rồi nói: "Mọi chuyện đều phải cẩn thận."
Hoắc Kiêu đột nhiên mỉm cười, trịnh trọng gật đầu với nàng: "Ừ! Ta sẽ cẩn thận."
Y nói xong liền vui sướng bước đi, Chu Yan đã trùm khăn trùm đầu màu đỏ thừa dịp trong sân ít người lên xe ngựa, Quý Thính thở phào nhẹ nhõm quay đầu nhìn Thân Đồ Xuyên: "Chúng ta cũng đi thôi."
Thân thủ của nàng không giỏi, không thể xông pha trận mạc, nhưng nàng sẽ luôn ngồi ở hậu phương, nếu chiến trường có gì thay đổi, nàng cũng có thể ra lệnh bất cứ lúc nào.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái: "Điện hạ sẽ lấy ơn báo oán."
"... Ta chỉ muốn hắn cẩn thận trong mọi việc, sao có thể nói là lấy ơn báo oán,” Quý Thính không nói gì, "Không phải lúc này chàng lại ghen đấy chứ?"
Thân Đồ Xuyên suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên: "Sau khi bị ép ăn dấm chua, sau khi xử lý xong đám giặc kia sẽ tính sau."
Quý Thính nghe