Quý Thính bình tĩnh lại, gắp một miếng củ sen từ từ ăn, cung nhân hầu hạ đứng ở một bên thấy thế bèn thấp giọng hỏi: "Thịt kho tàu một lát nữa sẽ được bưng lên, điện hạ kiên nhẫn chờ, nô tài giúp điện hạ dùng nước thịt trộn cơm."
“… Không cần, hôm nay ta không muốn ăn nước thịt trộn cơm.” Quý Thính không ngờ hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện cung yến lần trước, nhất thời có chút buồn cười.
Khoảng thời gian sau khi mang thai A Giản, quả thật nàng ăn uống rất ngon miệng cũng ăn rất nhiều, nhưng sau khi sinh con xong thì không được như lúc trước nữa, không đợi con đầy tháng đã gầy về dáng vẻ ban đầu, hiện giờ tuy rằng cũng ăn được nhưng đều ăn rất ít, cũng không thể ăn được món nước thịt trộn cơm nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung nhân nghe vậy cũng có chút xấu hổ, vội vàng gật đầu đáp một tiếng.
Quý Văn nghe xong muốn thưởng cho hắn, coi như là may mắn trong đêm giao thừa, nhưng sau khi ngẩng đầu nhìn Quý Văn, nàng liền từ bỏ ý định này.
Quên đi, đối với chuyện Quý Văn vẫn luôn nghi ngờ nàng, nếu nàng thực sự thưởng cho hắn cái gì, chỉ sợ sẽ trở thành bùa đòi mạng đối phương.
Quý Thính thở dài một tiếng, vùi đầu ăn cơm.
Bởi vì Quý Văn không chủ động tìm ra lỗi, Quý Thính cũng tỏ ra hết sức kiên nhẫn, chô nên cung yến lần này cũng coi như khách chủ đều rất vui vẻ, khi sắp kết thúc, Quý Thính cảm thấy bụng không được thoải mái, liền đứng dậy đi ra chỗ nhà xí phía sau hoa viên, chờ tới khi từ bên trong đi ra, đi chưa được mấy bước liền chạm mặt Thân Đồ Xuyên.
… Khi nào gặp phải chuyện không hay, chính là lúc này.
Khóe miệng Quý Thính không ngừng giật giật, liếc nhìn xung quanh chắc chắn không có ai, lúc này mới thản nhiên mở miệng: "Chào Thân Đồ đại nhân."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân Đồ Xuyên liếc nàng một cái, vẻ mặt hờ hững đi qua người nàng.
Quý Thính sửng sốt một chút, vô thức muốn bắt lấy ống tay áo của hắn, cuối cùng đành phải nhịn xuống, nhưng mà sau khi hắn rời khỏi, mới ý thức được, lần thứ hai mình bị người khác ngó lơ.
Ngẫm lại hơn một tháng trước vì gặp được nàng, hắn không ngần ngại đợi mấy canh giờ bên ngoài thôn trang, bây giờ trực tiếp xem nàng như người xa lạ, sự thay đổi này thật đúng là… Thật đúng là quá lớn.
…Thôi, hắn không để ý tới nàng, có lẽ đối với ai cũng đều là chuyện tốt. Quý Thính một lúc sau mới định thần lại, vẻ mặt phức tạp trở lại chỗ ngồi.
Cung yến nhanh chóng kết thúc, nàng vội vã rời khỏi cung, cùng Phù Vân hồi phủ.
Việc đầu tiên sau khi trở về là gặp A Giản, sau khi dỗ A Giản đang ầm ĩ ngủ, nàng liền gọi người đưa tới chén thuốc tiêu sữa.
“Điện hạ thật sự không định tự mình cho thiếu gia ăn sao?” Phù Vân cau mày hỏi.
Quý Thính khẽ thở dài một tiếng: "Ừm, sau này giao cho nhũ mẫu đi, nếu hắn không chịu uống, cho nhịn đói hai ngày nhất định sẽ phải ăn."
Hôm nay nàng vào cung, cảm thấy rất khó chịu, xiêm y đều ướt sũng, hiện tại đang là mùa đông không sao, áo choàng bên ngoài tạm thời có thể che đi được, nếu đợi đến thời tiết nóng bức, nàng tự mình cho ăn, chỉ sợ đi ra ngoài một lát nhất định sẽ bị bại lộ.
Để che giấu sự tồn tại của A Giản, tạm thời nàng chỉ có thể để hắn chịu một chút ủy khuất. Quý Thính mím môi, một hơi uống cạn sạch chén thuốc.
Phù Vân liên tục thở dài: "Điện hạ cùng tiểu thiếu gia đều phải chịu khổ."
“Chỉ là chuyện nhỏ, ngươi không cần để ý.” Sau khi Quý Thính uống hết thuốc, liền kêu Phù Vân ra ngoài trước, còn mình lại thay xiêm ý, định lát nữa cùng bọn họ đón giao thừa.
Bên trong kinh đô đang đốt pháo trúc cùng pháo hoa, những tiếng nổ lách tách kèm theo mùi bùn đất trộn lẫn vào nhau, mặc dù trong phủ trưởng công chúa có A Giản nên không đốt pháo nhưng cũng có thể cảm nhận được hương vị năm mới nồng đậm.
Sương khói nghi ngút, nhân gian náo nhiệt.
Mục Dự Chi nhét vài tờ bạc vào trong phong bì đỏ, bên trên còn trịnh trọng viết A Giản, rồi mỉm cười bước ra khỏi thư phòng, vừa mới đóng cửa thư phòng lại, quay đầu lại ý cười trên mặt đã tan hơn phân nửa.
Đêm giao thừa năm nay so với năm trước thiếu một người nhưng lại có thêm một đứa nhỏ, số người dường như không hề thiếu, mà khi mọi người ngồi vào bàn lại phát hiện loại thay đổi này căn bản không thể bỏ qua.
Quý Thính hít một hơi thật sâu, tươi cười: "A Giản chưa biết nói, ta là mẫu thân của hắn, liền thay hắn chúc tết á phụ cùng tiểu thúc."
“Đây là tiền mừng tuổi của A Giản, hy vọng A Giản bình an, mau chóng trưởng thành.” Phù Vân nói xong vội vàng lấy ra một phong bao lì xì.
Quý Thính ngạc nhiên: "Có bao lì xì?"
“Đây là đương nhiên, dù sao hiện tại ta cũng là trưởng bối.” Vẻ mặt Phù Vân đầy đắc ý.
Quý Thính nghe vậy bật cười nhận lấy: "Được rồi, Phù Vân cũng là trưởng bối, ta liền thay tiểu bối A Giản nhận tiền lì xì."
Phù Vân mỉm cười, sau đó ra hiệu cho Chử Yến, Chử Yến cũng lấy ra một phong bao màu đỏ trong ngực, nghiêm túc giao vào trong tay Quý Thính: "Cho A Giản."
“Ngươi không nói vài câu chúc phúc sao?” Phù Vân bất mãn.
Chử Yến dừng lại một chút: "Bình an vui vẻ, một đời không âu lo."
“Chậc chậc, nghe giống như những lời lúc trước ta đã nói.” Phù Vân vẫn chưa hài lòng lắm nhưng cũng đành miễn cưỡng buông tha cho hắn.
Quý Thính bị hai người này làm cho buồn cười, sau khi cười đủ rồi mới nhìn về phía Mục Dự Chi cố ý cao giọng nói: "Mục tiên sinh hiện giờ chính là một trong hai kẻ có tiền, tiền mừng tuổi nhất định là không ít đâu nhỉ?"
“Không nhiều lắm, chẳng qua chỉ chuẩn bị mười vạn mà thôi.”Mục Dự Chi bình tĩnh đưa ra phong bao màu đỏ bên trên có chữ A Giản.
Quý Thính líu lưỡi: "Mục tiên sinh quả nhiên ra tay hào phóng, hiện giờ của cải A Giản có thể so sánh với rất nhiều vương tôn quý tộc."
“Vừa rồi cái đó là cho A Giản, còn cái này cho người.” Mục Dự Chi nói xong, lại lấy ra một phong bì màu đỏ khác.
Quý Thính sửng sốt một lúc: "Ta cũng có?"
“Bất kể điện hạ bao nhiêu tuổi, trong lòng ta người đều là một đứa trẻ.” Mục Dự Chi cười yếu ớt.
Quý Thính có chút xúc động, khẽ ho khan một tiếng nhận lấy phong bao lì xì, cầm trên tay cẩn thận xem kỹ.
Phù Vân lập tức hầm hừ: "Mục ca ca, cái này ngươi không nói, ban đầu ngươi cũng không nói sẽ chuẩn bị tiền lì xì cho điện hạ, sao hôm nay lại đột nhiên chuẩn bị? Khiến cho ta cùng Chử Yến thua kém không ít."
“Không phải