Lúc Quý Thính tỉnh dậy cũng phát hiện không thấy A Giản đâu, phản ứng đầu tiên cho rằng nó đã bị Phù Vân bế đi, nhưng khi nàng gọi Phù Vân để hỏi thì mới nhận ra rằng A Giản đã mất tích.
Nàng sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, lập tức gọi Chử Yến tới: "Tìm kiếm quanh núi, lập tức cho tìm kiếm quanh núi!"
“Vâng!” Chử Yến nhíu chặt mày, xoay người rời đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mục Dự Chi vội vàng ngăn hắn ta lại: "Điện hạ, đám người Thân Đồ Xuyên còn chưa đi, nếu chúng ta làm loạn tìm A Giản, e rằng bọn họ sẽ nghi ngờ."
"Ta cũng không thể quan tâm những chuyện này, phía sau núi có rất nhiều suối nhỏ, nếu A Giản chạy qua đó..." Ngón tay Quý Thính run rẩy, lời còn lại căn bản không thể nói ra được nữa.
Mục Dự Chi bị nàng nhắc nhở mới nghĩ đến khả năng này, cũng không thể quan tâm được những chuyện khác, lập tức gọi Chử Yến chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm, còn chưa đi đã có một tiểu hòa thượng chạy tới: "Điện hạ, có phải mọi người đang tìm một đứa nhỏ hơn một tuổi đúng không?"
“Đúng vậy, ngươi đã từng nhìn thấy?” Quý Thính vội hỏi.
Tiểu hòa thượng gật đầu: "Đứa nhỏ đang ở tiền viện."
Tiền viện cũng là nơi tương đối thanh tịnh, cũng thông với sương phòng phía sau núi. Quý Thính nghe vậy vội vàng chạy về phía tiền viện, vừa xông vào đã nghe thấy tiếng cười giòn tan của trẻ nhỏ, nàng thở phào nhẹ nhõm nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong sân, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Lúc nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc trên người bộ quan phục màu đỏ tía, hiện tại vẻ mặt vô cùng dịu dàng vác đứa nhỏ trên vai đi lại trong sân, từ nhỏ tiểu tử kia chưa được chơi đùa như vậy bao giờ, hiện tại cười rất giòn giã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ!” Phù Vân dẫn người vội vàng đuổi kịp.
Khi nghe thấy giọng của y cả người Thân Đồ Xuyên thoáng chốc cứng đờ, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Quý Thính, vì vậy sự dịu dàng giữa hàng lông mày của hắn biến mất trong tích tắc, lại một lần nữa trở thành một Thân Đồ đại nhân lạnh lùng xa cách.
Khi đám người Phù Vân nhìn thấy Thân Đồ Xuyên, nhất thời cũng bị dọa sợ, đứng sau Quý Thính không dám lên tiếng nhưng Quý Thính vẫn bình tĩnh tiến lên phía trước, đưa tay về phía Thân Đồ Xuyên.
Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, đứa trẻ trên vai hắn lúc này mới bắt đầu giãy giụa: "Nương, nương nương!"
Thân Đồ Xuyên mới ý thức được đứa nhỏ đang tìm nàng, mà Quý Thính vươn tay ra cũng muốn nhận lấy đứa nhỏ, lúc này hắn mới đem đứa nhỏ trên vai mình xuống đặt nó vào trong tay Quý Thính.
“Thằng nhóc này, sao đột nhiên lại tới đây, không biết nương tìm ngươi sắp phát điên lên rồi không?” Quý Thính oán trách vỗ vào lưng A Giản, mặc dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.
A Giản cũng nói chưa sõi, nghe vậy chỉ nhìn Quý Thính rồi cười ngây ngô: "Nương."
“Hắn gọi ngươi là gì?” Thân Đồ Xuyên đột nhiên hỏi.
Quý Thính nhìn hắn một cái, lại cười nói: "Gọi ta là nương, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ, nhìn thấy nữ nhân sẽ gọi như vậy."
Nàng mới vừa nói xong, Phù Vân sắc mặt không đổi đẩy nhũ mẫu ra, nhũ mẫu vội vàng chạy tới, vừa nhận lấy A Giản vừa rối rít cảm tạ Quý Thính: "Đa tạ điện hạ, đa tạ điện hạ, nếu không phải điện hạ giúp nô tỳ tìm đứa nhỏ, nô tỳ thật sự không sống nổi nữa."
“Ngươi nên cảm ơn vị Thân Đồ đại nhân này, hắn đã giúp ngươi chăm sóc A Giản.” Quý Thính chậm rãi nói.
Nhũ mẫu lập tức quay về phía Thân Đồ Xuyên quỳ xuống: "Nô tỳ đa tạ Thân Đồ đại nhân."
"Đứng lên đi," Thân Đồ Xuyên thản nhiên nói xong, ánh mắt rơi trên khuôn mặt mềm mại của A Giản, một lúc sau mới liếc nhìn nhũ mẫu, "Đây là hài tử của ngươi?"
“.… Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Nhũ mẫu thành khẩn trả lời.
A Giản đúng lúc ôm mặt nhũ mẫu, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Ha... nương, nương nương."
“A Giản ngoan, sau này nương sẽ đưa ngươi đi bắt cá nhỏ.” Nhũ mẫu vội vàng ngắt lời A Giản.
A Giản lập tức phấn khích, ở trong lòng nàng ta giãy giụa không ngừng: "Cá! Cá!"
Nhũ mẫu thấy đứa nhỏ xưng hô như vậy, nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Thân Đồ Xuyên nghe được A Giản gọi nàng ta là gì, cũng không còn nghi ngờ nữa, chỉ thờ ơ nói một câu: "Đứa nhỏ này cực kỳ tài trí, nếu như bồi dưỡng tốt, tương lại nhất định sẽ là nhân tài."
“Đa tạ đại nhân khen ngợi... Điện hạ, Thân Đồ đại nhân, đứa nhỏ bướng bỉnh, đã làm phiền hai vị, nô tỳ dẫn hắn đi tắm rửa, rồi lại tới nói lời cảm tạ với hai vị.” Nhũ mẫu nói xong định cáo lui.
Cuối cùng Quý Thính cũng lên tiếng: "Đi đi, ngươi cũng sợ hãi rồi, trở về nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải để ý tới lễ tiết."
“Đa tạ điện hạ.” Nhũ mẫu nói xong liền ôm A Giản rời đi.
Đã tìm được A Giản, trong lòng Quý Thính cũng cảm thấy nhẹ nhõm, nàng khẽ thở ra một hơi, liếc mắt nhìn Thân Đồ Xuyên một cái: "Như vậy, bổn cung cũng phải đi rồi, Thân Đồ đại nhân tiếp tục bận rộn."
Thân Đồ Xuyên rũ mắt xuống, cung tiễn nàng rời đi.
Quý Thính nhanh chóng rời đi, khi trở lại sương phòng việc đầu tiên mà nàng làm là cho tất cả mọi người lui xuống, sau đó đóng cửa lại, cởi quần của A Giản xuống, hung dữ đánh cho hắn một trận.
Đây là lần đầu tiên từ lúc sinh ra A Giản bị đánh, ngây ngốc một lúc bắt đầu khóc rống lên khóc tới khàn cả giọng, đám người Phù Vân sốt ruột tới mức gõ cửa nhưng dè chừng Quý Thính vẫn còn tức giận nên cũng không ai dám vào bên trong can ngăn, chỉ có thể đứng ở bên ngoài tìm lời khuyên bảo.
Sau khi Quý Thính đánh xong, nén giận hỏi hắn: "Sau này con còn dám chạy lung tung không?!"
“Nương nương ôm.” A Giản khóc đến mức nấc lên nhưng vẫn vươn tay về phía nàng.
Quý Thính nghiêm mặt lạnh lùng nhất định không chịu bế hắn: "Ta hỏi con, sau này con có dám một mình chạy lung tung không?"
"Ôm ..." A Giản cố chấp đưa tay về phía nàng.
Quý Thính vẫn đứng yên đó, cho đến khi A Giản bước tới nắm lấy váy của nàng, vừa nức nở vừa lắc đầu: "Không chạy, A Giản ngoan, không chạy, nương nương ôm ô ô ô..."
Đây là lần đầu tiên nó nói một câu