Vì để mau chóng tổ chức lễ đăng cơ sớm nhất, tang sự của Quý Văn gần như giản lược hết tất cả, tục trực bên linh cữu bảy ngày liền hạ táng. Vào đêm trước khi chôn cất, Quý Thính và Trương quý phi cùng ngồi trong linh đường, sóng vai cùng ngồi bên nhau một đêm cuối cùng.
“Mấy ngày nay ngươi đã vất vả rồi. Sau ngày mai, ngươi có thể nghỉ ngơi thật tốt.” Quý Thính nắm tay Trương quý phi.
Trương quý phi khẽ cười: "Sau quốc tang sẽ làm lễ đăng cơ của ngươi. Đến lúc đó trong hậu cung đương triều sẽ có rất nhiều việc phải làm. Ta sao có thể dễ dàng nghỉ ngơi được."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cứ giao những việc đó cho lễ bộ là được, ngươi cần gì phải vất vả.” Quý Thính dịu dàng nói.
Trương quý phi khẽ lắc đầu: "Không phải vì vất vả mà là bởi vì ta không muốn gây phiền phức. Nếu trong lễ đăng cơ của ngươi ta không ra mặt, sợ rằng người khác sẽ cảm thấy ngươi khắt khe, gây khó dễ cho ta."
“Vậy thì cứ để cho bọn họ nói.” Quý Thính không quan tâm.
Trương quý phi mỉm cười: "Như vậy không tốt, ta không nỡ nói ngươi, dựa vào cái gì lại để cho bọn họ nói."
Quý Thính không nói nữa, sau một hồi im lặng khẽ thở dài: "Nếu ta là nam tử thì thật tốt, có thể lấy người về nhà, đời đời kiếp kiếp che chở cho ngươi."
Trương quý phi không nói gì lúc sau mới xấu xa liếc mắt một cái: "Nếu là nam nhân, Thân Đồ Xuyên phải làm sao bây giờ?"
"Ta không nghĩ đến điều này," Quý Thính chậc một tiếng, "Nếu hắn nguyện ý đoạn tụ, ta cũng miễn cưỡng thu nhận hắn, nếu hắn không muốn, vậy thì không có cách nào khác."
Trương quý phi bị nàng chọc cười: "Nếu Thân Đồ Xuyên nghe được lời ngươi nói, nhất định sẽ muốn nổi điên."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đừng nhắc tới hắn nữa,” Quý Thính khẽ cười, nghiêm túc nhìn nàng, “Cho dù ta không phải là nam tử, ta cũng có thể bảo vệ ngươi cả đời. Từ nay về sau, ngươi không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì, chỉ cần làm bất cứ điều gì mà bản thân mình muốn. "
Nụ cười trên mặt Trương quý phi nhạt dần, hồi lâu sau mới nhìn về phía linh bài, khóe môi hơi nhếch lên: "Nếu hắn nguyện ý cho ta lời hứa này thì thật tốt, mặc dù ta cầm được thì cũng buông được. Trên thực tế cũng rất dễ dỗ dành, nếu hắn nói với ta như vậy, nói không chừng ta liền…”
“Mọi chuyện đã là quá khứ. Vì đã là quá khứ nên không cần nhắc lại nữa.” Quý Thính ngắt lời nàng.
Trương quý phi khẽ thở dài, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Quý Thính khẽ mỉm cười: "Ta cũng chỉ có thể cảm thán một chút mà thôi, cũng không đến mức vì thế mà hao tổn tinh thần."
Quý Thính vỗ nhẹ vào tay nàng, nhất thời cũng không biết nên nói gì.
Trời đã tối hẳn, nhưng đèn đuốc bên trong linh đường vẫn sáng trưng, những ngọn nến trắng cháy lay động theo gió khiến sắc mặt hai người đều có chút tái nhợt.
Không biết qua bao lâu, cửa điện đột nhiên mở ra, Thân Đồ Xuyên đi vào ôm A Giản mếu máo khóc đi vào.
“Nương.” Ngay khi A Giản nhìn thấy Quý Thính, giọng cũng lập tức mang theo tủi thân.
Quý Thính buồn cười bước lên nhận lấy hắn: "Có chuyện gì vậy?"
“Trước khi đi ngủ hắn không gặp được nàng nên bắt đầu gây chuyện. Nói gì cũng vô ích, đành phải mang đến đây.” Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính buông một tiếng thở dài, ôm đến trước mặt Trương quý phi ngồi xuống: "Ai vậy?"
“Di mẫu.” A Giản ngoan ngoãn đáp.
Trương quý phi tâm tình vô cùng tốt, giơ hai tay về phía hắn: "Lại đây cho di mẫu ôm một cái."
A Giản không muốn rời khỏi Quý Thính một chút nào, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đầy chờ mong của Trương quý phi, rối rắm nữa ngày vẫn vươn hai tay về phía Trương quý phi. Sự do dự của hắn bị mấy trưởng bối nhìn thấy, nhất thời mọi người đều cảm thấy buồn cười: "Đứa nhỏ không có lương tâm, hôm kia thấy di mẫu có điểm tâm, còn nói thích nhất là ta, đến hôm nay nhìn thấy mẫu thân, không muốn ta nữa?"
“Vâng, A Giản thích di mẫu.” A Giản đáp bằng một giọng tỉnh bơ.
Trương quý phi hài lòng: "Cũng gần như vậy."
Quý Thính mỉm cười nhìn hai người họ nói chuyện, vừa quay đầu đã thấy Thân Đồ Xuyên đang nhìn chằm chằm mình, nàng dừng lại, nháy mắt chắc chắn nói: "Phía sau linh đường có giường mềm, nếu A Giản không muốn ngủ một mình, vậy đêm nay sẽ ở lại chỗ này, chàng mau trở về đi."
“Ta sẽ cùng nàng túc trực bên linh cữu.” Thân Đồ Xuyên ấm áp nói.
Quý Thính nhướng mày liếc hắn một cái: "E rằng không thích hợp, chàng muốn túc trực bên linh cữu, phải ra bên ngoài, đứng cùng với các triều thần, sao có thể đứng cùng nhóm hoàng thất nữ quyến được?"
“Không sao, quý phi nương nương sẽ không để ý.” Thân Đồ Xuyên nói qua nói lại, chính là không chịu đi.
Trương quý phi vốn đang trêu đùa A Giản, nghe thấy lời này, lập tức thanh minh: "Hai người cãi nhau, đừng lôi ta vào."
Dứt lời, liền cười hỏi A Giản, "A Giản có muốn ăn bánh ngọt hay không?"
“Muốn ah.” A Giản ngoan ngoãn trả lời.
Trương quý phi gật đầu: “Đi thôi, di mẫu đưa ngươi đi.” Dứt lời, nàng liền dẫn A Giản đi tới phía sau linh đường, nơi này chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
“Nàng định tức giận đến khi nào?” Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng dỗ dành.
Quý Thính không hề lay chuyển, suy nghĩ một hồi mới miễn cưỡng nói: "Chờ đến khi A Giản đăng cơ đi."
"... Hiện tại hắn mới hơn hai tuổi, mặc dù thông minh, cũng phải đợi thêm mười năm nữa mới có thể đăng cơ, nàng định trong mười năm không để ý tới ta?" Thân Đồ Xuyên cứng họng.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Chàng cũng biết còn phải mất mười năm? Chính bởi vì chàng làm loạn, ta phải ngồi ở vị trí này tới mười năm!"
“Nếu nàng không đăng cơ thì cũng phải nhiếp chính.” Thân Đồ Xuyên cảm thấy chính mình đã nói điều này rất nhiều lần.
Quý Thính liếc xéo hắn một cái, không để bị hắn lừa: "Có giống nhau không? Nếu chỉ là nhiếp chính, thì ta muốn vào triều liền vào triều, không muốn vào thì trực tiếp từ chối, hiện tại ta làm hoàng đế, chàng muốn ta phải từ chối thế nào?"
Từ khi làm quan trong triều, tháng nào nàng cũng phải xin nghỉ mấy lần vì ngủ muộn, bây giờ trở thành hoàng đế, có thể không kiêng nể gì mà làm như vậy được không?
Thân Đồ Xuyên dỗ dành nàng: "Nếu ngày nào đó nàng không muốn thượng triều, kêu A Giản đến thay nàng cũng được."
“Để cho một đứa nhỏ hơn hai tuổi thay ra, hay cho chàng có thể nói ra được câu này.” Quý Thính khẽ hừ một tiếng.
Thân Đồ Xuyên