Công Chúa Tại Thượng

Chương 19:


trước sau

......Nghĩ lại cũng biết không có khả năng đấy, nếu hắn có hứng thú với nàng thì lúc trước tại sao nàng lại phải khổ sở theo đuổi nhiều năm như vậy chứ. Quý Thính nghĩ không ra, dứt khoát đánh thức hắn.
 
Thân Đồ Xuyên chỉ cảm thấy mình vừa mới ngủ không lâu liền bị đánh thức, hắn mở mắt ra sau đó nhìn thấy Quý Thính gọi hắn nên cũng không tức giận, chỉ tốt bụng hỏi một câu: “Điện hạ có việc gì sao?”
 
“Bản cung hỏi ngươi, tối qua chúng ta đã ngủ cùng nhau rồi?” Quý Thính trực tiếp hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thân Đồ Xuyên dừng một chút, đôi tai dần dần đỏ lên, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ngủ cùng rồi.”
 
Quý Thính trong lòng có chút hồi hộp.
 
 “Nhưng cũng chỉ là ngủ, điện hạ say rượu, thực sự ngủ rất say.” Thân Đồ Xuyên bổ sung thêm một câu.
 
Quý Thính hiểu, đây chỉ là ngủ không có ý gì khác, nhất thời thở phào một hơi.
 
Biểu cảm sống sót sau tai nạn của nàng quá mức rõ ràng, giọng nói Thân Đồ Xuyên xiết chặt: “Điện hạ đây là có ý gì, không hợp phòng nên khiến điện hạ vui vẻ như vậy sao? Nếu đã như vậy, tối hôm qua cần gì phải để Thân Đồ ở lại?”
 
“Là bản cung bảo ngươi ở lại? “Quý Thính  kinh ngạc.
 
Thân Đồ Xuyên nhìn bộ dạng không hiểu chuyện gì đang xảy ra của nàng, đột nhiên xuất hiện cảm giác trống rỗng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Đúng vậy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính: “...” Tại sao nàng lại bảo hắn ở lại? Chẳng lẽ là vì đáy lòng nàng cảm thấy đã nâng hắn nhiều năm như vậy, lại chưa từng ngủ cùng một lần nào, vì thế mới có cảm giác rất thiệt thòi? Cho nên phải ngủ cùng một lần để thảo mãn tâm nguyện mới được sao?
 
Nàng nghiêm túc suy nghĩ.
 
Thân Đồ Xuyên thấy nàng không nói gì, nhịn không được hỏi: “Điện hạ đang suy nghĩ gì vậy?”
 
“Suy nghĩ xem có muốn ngủ cùng ngươi hay không.” Quý Thính  thuận miệng nói.
 
Thân Đồ Xuyên: “……”
 
Quý Thính không chút xấu hổ, liếc mắt nhìn hắn một cái nói: “Dù sao cũng tốn năm mươi vạn lượng, không ngủ một chút thì cũng rất thiệt thòi.”
 
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu: “Bạc đó hình như là của ta.”
 
“Đúng vậy, nhưng không phải vẫn rơi vào túi tiền của tú bà sao?” Quý Thính nhún vai.
 
Lần này Thân Đồ Xuyên im lặng lâu hơn, sau đó mới khó khăn mở miệng: “Nếu điện hạ muốn ngủ, không bằng......”

 
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, Quý Thính lập tức quay lại nhìn. Thân Đồ Xuyên im lặng, dừng một chút sau đó thấp giọng hỏi: “Ai?”
 
“Thân Đồ công tử, điện hạ tỉnh chưa?” Giọng nói nịnh hót của tú bà truyền đến.
 
Thân Đồ Xuyên tỉnh táo lại: “Tỉnh rồi, có chuyện gì?”
 
“Là, là Mục thiếu gia của nhà điện hạ tìm đến đây, nói tới đón điện hạ về nhà…” Tú bà càng nói thanh âm càng nhỏ, không ngừng âm thầm kêu khổ, nếu không phải sợ điện hạ nghi ngờ, nàng ta nhất định sẽ không đến chuyển lời.
 
Giọng nói Quý Thính co rút lại: “Dự Chi sao lại đến đây?”
 
“Nếu điện hạ không muốn gặp hắn, để tú bà đuổi hắn đi là được.” Thân Đồ Xuyên nghe ra sự miễn cưỡng của nàng, lập tức nói với nàng.
 
Quý Thính vội vàng xua tay: “Đừng đừng đừng, bản cung nào dám đuổi hắn đi.” Trong lúc nói, tay chân nàng cũng trở nên bối rối, cầm lấy xiêm y lên muốn tự mình mặc lại.
 
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên phiếm lạnh: “Ngài là điện hạ, là Lẫm Khánh trưởng công chúa, vì sao phải sợ một thị phu như hắn?”
 
“Bản cung mới không phải sợ hắn, bản cung là tôn trọng hắn.” Quý Thính nói xong, lập tức đem xiêm y mặc lại, chỉ là vì tự mình làm, hơn nữa lại đang vội vàng đi, cho nên ăn mặc có chút lộn xộn, nhưng nàng cũng không quan tâm những thứ này, trực tiếp xoay người xuống lầu.
 
Thân Đồ Xuyên kịp thời ngăn trước mặt nàng, thản nhiên nhắc nhở: “Nếu điện hạ cứ như vậy đi xuống, cho dù giữa người và ta không hề làm chuyện gì, chỉ sợ hắn cũng không tin.”
 
Quý Thính dừng một chút, quay đầu nhìn mình trong gương đồng, chỉ thấy quần áo lộn xộn, đầu tóc rối tung, quả thật có chút ý tứ phía sau. Nàng im lặng chốc lát: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
 
“Nếu hắn đã muốn đợi, cũng không ngại để cho hắn đợi thêm một lát nữa, Thân Đồ giúp điện hạ rửa mặt chải đầu.” Thân Đồ Xuyên từ từ nói.
 
Quý Thính hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi?”
 
“Đúng vậy, điện hạ không tin Thân Đồ?” Thân Đồ Xuyên hỏi.
 
Trong nháy mắt Quý Thính không nói gì, mặc dù cảm thấy không đáng tin nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể thúc giục hắn nhanh hơn một chút. Kết quả không biết Thân Đồ Xuyên này trời sinh tính chậm chạp hay là sao, làm gì cũng không vội không vàng, chỉ riêng việc giúp nàng chỉnh sửa lại xiêm y, liền hao phí không ít thời gian, sau đó chải đầu cho nàng cũng rất lâu, chờ đến khi nàng xuống lầu ít nhất cũng đã hơn nửa canh giờ trôi qua.
 
“Dự Chi.” Quý Thính vừa xuống lầu vừa cười nhẹ nhàng gọi tên Mục Dự Chi, Thân Đồ Xuyên lạnh lùng đi theo phía sau nàng, khi đến đại sảnh dưới lầu thì đối mắt nhìn nhau cùng Mục Dự Chi.
 
Thoáng chốc ánh mắt của hai nam nhân giao nhau trong không trung, trong mắt cả hai đều hiện lên một tia sắc lạnh, rất nhanh sau đó liền tự biến mất.
 
“Điện hạ chậm một chút, cẩn thận ngã.” Thân Đồ Xuyên nói xong liền đỡ tay Quý Thính lên, trong lúc cùng nàng xuống lầu lại vô cùng bình tĩnh liếc nhìn Mục Dự Chi một cái.
 
Mục Dự Chi chỉ mỉm cười đứng tại chỗ, vẫy vẫy tay với Quý Thính: “Điện hạ lại đây.”

 
Quý Thính hiểu rõ Mục Dự Chi, vừa nhìn thấy hắn ta cười như vậy, liền biết hắn ta không tức giận, cảm giác thấp thỏm trong lòng ban đầu nhất thời ổn định hơn phân nửa, giống như com bướm bay về phía Mục Dự Chi: “Dự Chi! Sao ngươi lại đến đón ta?”
 
“Nếu không đến đón người, có phải là người định ở lại Phong Nguyệt Lâu luôn hay không?” Mục Dự Chi dùng quạt giấy nhẹ nhàng gõ trán nàng một cái.
 
Quý Thính cười hì hì, xảo quyệt nhìn hắn ta: “Sao có thể chứ, ta dĩ nhiên là phải quay về dùng cơm trưa nữa.”
 
Hiện tại khách khứa ngủ lại Phong Nguyệt Lâu cũng đều đã đi rồi, trong lầu ngoại trừ tú bà và Thân Đồ Xuyên, những người còn lại đều đang ngủ, cho nên Quý Thính cũng không cần phải đoan trang, thoải mái nói chuyện với Mục Dự Chi giống như thường ngày. Tú bà ở phía sau nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai người, lại nhìn khí lạnh tỏa ra từ trên người chủ tử nhà mình, không khỏi nuốt nước bọt, cầu nguyện mình có thể không bị bất cứ người nào chú ý.
 
Nhưng mà mọi chuyện không như mong muốn, Mục Dự Chi nghe Quý Thính nói xong, liền quay đầu nhìn về phía nàng ta: “Nghe nói đêm qua điện hạ tại đây thiếu năm mươi vạn lượng bạc chi phí? Mục mỗ cố ý đến bổ sung.”
 
Quý Thính thấy hắn ta đã biết chuyện năm mươi vạn lượng, nhất thời cảm thấy chột dạ, nhưng vừa nghe hắn ta muốn trả tiền, đột nhiên mắt lại sáng lên.
 
“Không cần không cần, Thân Đồ công tử đã đưa giấy tờ mua bán ruộng đất rồi.” Tú bà vội vàng nói.
 
Mục Dự Chi cười cười: “Chi phí tiêu xài của điện hạ, dĩ nhiên phải bỏ ra từ phủ trưởng công chúa, há lại để cho người ngoài quyết định?”

 
“......Nếu Thân Đồ công tử đã muốn đưa, Mục thiếu gia cần gì phải nhất định tốn kém làm gì.” Tú bà ngượng ngùng nói. Tuy rằng biểu cảm của chủ tử vẫn không thay đổi, nhưng nàng ta biết mưa gió đã sắp kéo đến.
 
Mục Dự Chi nghe vậy thì nhìn về phía Thân Đồ Xuyên: “Thân Đồ công tử cũng nghĩ như vậy?”
 
“Nếu Mục thiếu gia thật sự cảm thấy chi phí tiêu xài của điện hạ phải bỏ ra từ phủ trưởng công chúa, vậy vì sao mấy ngày nay lại không đưa bạc cho nàng dùng?” Thân Đồ Xuyên lạnh lùng hỏi.
 
 Mục Dự Chi nghe vậy nhìn về phía Quý Thính, ý vị thâm trường nói: “Nghe ý tứ của Thân Đồ công tử, chi phí mấy ngày trước điện hạ đã dùng, cũng là do công tử ra?”
 
Quý Thính cười nhạt nhẽo, liếc nhìn Thân Đồ Xuyên cảnh cáo, Thân Đồ Xuyên liền im lặng.
 
“Hóa ra là như vậy, là Mục mỗ đã suy nghĩ không chu toàn, hôm nay chỉ mang theo sáu mươi vạn lượng ngân phiếu ra ngoài, vốn định dùng mười vạn lượng để mua trang sức cho điện hạ, hiện giờ đều đưa hết cho tú bà, số còn lại buổi trưa sẽ có người ở phủ trưởng công chúa mang tới.” Mục Dự Chi nói xong, thị vệ phía sau liền dâng lên một cái hộp, bên trong là một bó ngân phiếu vô cùng dày.
 
Tú bà thấy ngân phiếu đều đã mang đến, quả thực khóc cũng không có chỗ khóc, những người này thân phận cao quý còn chưa tính, mà lại còn có tiền như vậy, nàng ta muốn cự tuyệt cũng không thể tìm ra ra lý do, chỉ có thể nhìn về phía Thân Đồ Xuyên nhờ giúp đỡ.
 
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lạnh lẽo, hai tay ở trong tay áo dần dần nắm chặt. Hắn không có chỉ thị, tú bà lại không dám đi lấy ngân phiếu, thị vệ thì vẫn bưng lên, không khí nhất thời trở nên giằng co.
 
Cuối cùng vẫn là Mục Dự Chi phá vỡ sự im lặng này, dịu dàng hỏi Quý Thính: “Điện hạ

cảm thấy, số bạc này có nên trả lại không?”
 

“Dĩ nhiên là phải trả, phủ trưởng công chúa ta há có thể nợ bạc của người ngoài được.” Quý Thính vội vàng nói.
 
Hai chữ ‘người ngoài’ giống như một lưỡi dao sắc bén, trực tiếp đâm trúng tử huyệt của Thân Đồ Xuyên, đột nhiên băng sương quanh người hắn dường như tan ra, đáy mắt gần như không thể che giấu được sự thất bại.
 
“Bạc không cần phải trả lại, giữ lại để mua đồ trang sức cho điện hạ đi.” Thân Đồ Xuyên nói xong lập tức xoay người rời đi.
 
Hắn đã nói như vậy, bất kể như thế nào tú bà cũng không dám thu, hoảng hốt cúi người chào: “Nếu Thân Đồ công tử đã muốn đưa, dù thế nào thì ta cũng không dám hưởng lợi của phủ trưởng công chúa, ngân phiếu này cho dù có chết ta cũng không dám nhận.”
 
Nàng ta nói xong sợ lại tiếp tục dây dưa, sau khi vái lạy xong thì vội vàng xoay người rời đi.
 
Quý Thính nhướng mi, buồn cười nhìn về phía Mục Dự Chi: “Còn có cả người ngay cả  ngân phiếu cũng không nhận như vậy sao?”
 
“Đúng vậy, hôm nay coi như là được mở mang tầm mắt.” Mục Dự Chi cười nói, hắn ta liếc mắt nhìn thị vệ một cái, thị vệ liền thu hồi lại ngân phiếu: “Điện hạ đi thôi, ta nghĩ hôm nay người cũng không có tâm trạng đi mua trang sức, trở về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Quý Thính gật gật đầu, theo hắn ta đi lên xe ngựa, hai người vừa ngồi xuống, nụ cười trên mặt Mục Dự Chi liền nhạt đi một chút: “Thân Đồ Xuyên không đơn giản.”
 
“Tú bà rất tuân thủ mệnh lệnh của hắn, có thể đơn giản được sao?” Quý Thính nhẹ nhàng nói nhỏ.
 
Mục Dự Chi ra vẻ kinh ngạc: “Vừa rồi mới phát hiện ra?”
 
“Ta từ khi nào ngu xuẩn như vậy, dĩ nhiên là đã sớm đã phát hiện.” Quý Thính  không nói gì liếc nhìn hắn ta một cái. Không nói tới hai lần tú bà đưa ngân phiếu giải vây, ngày thường nàng ta đối với Thân Đồ Xuyên vô cùng cẩn thận, khác hẳn so với người ngoài, mới vừa rồi càng không cần phải nói nữa, ở trong một cái lầu xanh tiện tịch như vậy, lại dám cự tuyệt ngân phiếu của trưởng công chúa, nếu không phải Thân Đồ Xuyên ra hiệu thì chính là nàng ta điên rồi.
 
Mục Dự Chi nghe nàng nói như vậy, cười nhạt nói: “Xem ra điện hạ vẫn chưa hoàn toàn bị mê hoặc đâu.”
 
“Đương nhiên là chưa, Thân Đồ Xuyên rốt cuộc có bí mật gì, đợi Chử Yến trở về, tất cả đều sẽ rõ.” Quý Thính lười biếng nói. Thật ra trong lòng nàng đã sớm có suy đoán, chỉ là trước kia không có chứng cứ, nên từ trước đến nay nàng mới không dám định nghĩa mà thôi.

 
Mục Dự Chi thấy trong lòng nàng hiểu rõ, liền không nói thêm gì nữa. Quý Thính ngáp một cái, dựa vào gối mềm trong xe ngựa ngủ, mãi đến khi trở về phủ mới bị đánh thức.
 
Được tu bổ trong chốc lát, Quý Thính đã hoàn toàn lấy lại tinh thần, từ trên xe ngựa xuống liền muốn tìm Phù Vân chơi đùa, vẫn là Mục Dự Chi kịp thời gọi nàng lại: “Phù Vân có việc gấp phải làm, điện hạ vẫn đừng nên đi.”
 
“Hắn ta có thể gấp chuyện gì?” Quý Thính bật cười.
 
Mục Dự Chi rũ mắt: “Tất nhiên là chuyện liên quan đến điện hạ, trước tiên điện hạ vẫn là đừng hỏi, chờ hắn trở về người sẽ biết thôi, hiện tại mời người đi với ta một chuyến.” Hắn ta nói xong liền nhấc chân rời đi.
 
Quý Thính dừng một chút, nghi hoặc đi theo, Mục Dự Chi dẫn nàng đến biệt viện, một nha hoàn đang ở trong viện đun thuốc, sau khi nhìn thấy bọn họ thì vội vàng cúi người chào, đem thuốc đổ vào trong bát.
 
Mục  Dự Chi nhận lấy thuốc rồi lấy thêm một cái bát, đổ thuốc qua lại để nguội nhanh hơn, Quý Thính lo lắng đi qua: “Ngươi không thoải mái sao? Tại sao lại sắc thuốc?”
 
“Thuốc này là chuẩn bị cho điện hạ.” Mục Dự Chi thản nhiên nói.
 
Quý Thính dừng một chút: “Ta rất khỏe, tại sao lại phải uống thuốc?”
 
Mục Dự Chi nhìn về phía nha hoàn, sau khi chờ nha hoàn rời đi mới nói: “Bởi vì Lẫm Khánh trưởng công chúa không thể mang thai một đứa nhỏ tiện tịch.”

 
Quý Thính: “......”
 
“Điện hạ, sau khi tiên hoàng mất sớm, không còn ai dạy người những thứ này, Dự Chi chỉ có thể mạo phạm. Người bây giờ đã hiểu thế sự, sau này về phương diện này đều phải chú ý một chút, sau mỗi lần hợp phòng đều phải tới tìm ta lấy thuốc, loại thuốc ngừa thai là ta tìm mua ở Nam Dương, ấm áp bổ khỏe không tổn hại đến thân thể, người có thể yên tâm uống.” Mục đồ chậm rãi nói.
 
Quý Thính xấu hổ: “Tại sao ngươi lại có thứ này?”
 
“Bởi vì Dự Chi biết Thân Đồ Xuyên vào Phong Nguyệt Lâu, người nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.” Mục Dự Chi nghiêm mặt nói.
 
Quý Thính ý thức được hắn ta thực sự vẫn có chút không vui, nhất thời ngượng ngùng cười: “Tối qua ta cùng hắn không có hợp phòng.”
 
Mục Dự Chi ngạc nhiên: “Không có?”
 
 “Không có, ta uống say mèm, làm gì có tâm lực làm những việc đó.” Quý Thính bất đắc dĩ nói.
 
Mục Dự Chi im lặng hồi lâu: “Tại sao điện hạ không nói sớm?”
 
“......Ngươi cũng không hỏi ta, ai biết ngươi đột nhiên gọi ta tới đây, là vì muốn ta uống thuốc ngừa thai đâu?” Quý Thính không còn gì để nói.
 
Mục Dự Chi có chút đau đầu: “Không phải muốn đổ lỗi cho người, mà là vì muốn người tự bảo vệ tốt bản thân, Lẫm Khánh trưởng công chúa cao quý vô cùng, con nối dõi sinh ra cũng nên cao quý mới đúng, làm sao có thể tùy tiện mang thai một .... Lúc ta đi đón người, người ở trên lầu chậm chạp hơn nửa canh giờ mới xuống, còn với một bộ dạng vô cùng mệt mỏi, ta còn tưởng người đã hợp phòng rồi.”
 
“Ta uống rượu xong như thế nào ngươi cũng biết rồi đó, so với bình thường thức dậy muộn hơn không phải là bình thường sao? Hơn nữa lại không có nha hoàn hầu hạ, tóc ta là Thân Đồ Xuyên chải, dĩ nhiên sẽ chậm hơn một chút.” Quý Thính không hài lòng sờ búi tóc có chút rời rạc của mình.
 
Mục Dự Chi nhíu mày, sau khi thấy nàng vẫn một mực bình tĩnh, cuối cùng ảo não mở miệng: “Ta cho rằng người đã làm vài lần, nhất định sẽ không buông bỏ được, thì ra là ta sai rồi.”
 
“Được rồi, biết ngươi là vì muốn tốt cho ta, những thứ này .... cứ giữ lại đi, biết đâu sau này lại cần dùng đến.” Quý Thính  cũng không biết nói cái gì mới tốt.
 
Mục Dự Chi thở dài: “Thuốc ngừa thai không sao, chủ yếu là vì việc khác…...”
 
Quý Thính nhìn bộ dạng nhíu mày của hắn ta, dần dần sinh ra một dự cảm không lành: “Ngươi đã làm gì sau lưng ta? Có phải có cả Phù Vân hay không? Hai người đã thông đồng với nhau làm chuyện gì?”
 
Mục Dự Chi hiếm khi thiếu tự tin như vậy, ho một tiếng nhỏ giọng nói: “Kỳ thật cũng không phải là đại sự gì, chỉ là kêu Phù Vân đi chọn mấy người mà thôi, hiện giờ chỉ sợ cũng đã chọn xong rồi.”
 
“......Chọn người làm gì?” Dự cảm không lành của Quý Thính càng ngày càng lớn.
 
Mục Dự Chi cười mỉa một tiếng, có chút không dám nhìn vào mắt nàng: “Tất nhiên là người hầu hạ điện hạ…… Người hầu hạ trên giường.”

 
“Các ngươi tìm cho ta! Các ngươi lại dám chọn thị phu cho ta?!” Quý Thính nghiến răng nghiến lợi xoay vòng tại chỗ, sau khi xoay được hai vòng thì chỉ thẳng vào hắn ta: “Các ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cho dù ta đi nữ phiếu Thân Đồ Xuyên một đêm, cũng không đến mức bắt đầu ăn thịt như sói như hổ vậy chứ? Vì sao phải làm loại chuyện này?!”
 
“..… Bình thường lần đầu tiên của nữ tử đều sẽ khó chịu, ta nghĩ tìm mấy người hiểu biết hầu hạ, chờ điện hạ nghỉ ngơi tốt rồi thử lại vài lần, nói không chừng còn có thể chê Thân Đồ Xuyên không rành, từ nay về sau mất hứng đối với hắn.” Mục Dự Chi hiện giờ đã tính toán sai, nên chỉ có nói ra hết những tính toán nhỏ nhặt này.
 
Quý Thính: “…”
 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện