“......Ngươi chui ra từ bao giờ vậy?” Quý Thính nhìn hắn ta không nói gì. Nam nhân anh tuấn lãnh khốc trước mắt này chính là ám vệ Chử Yến, lúc trước vì cứu nàng mà mất cả hài cốt.
Chử Yến có đôi lông mày lưỡi mác, đôi mắt mang vẻ xơ xác tiêu điều, nhưng khi trả lời Quý Thính lại chỉ có tàn khốc: “Dĩ nhiên là lúc điện hạ đang chăm chú nhìn Phong Nguyệt Lâu.”
“......Nếu ta nói vừa rồi chỉ là muốn ngắm phong cảnh nhưng vừa khéo lại trông thấy Phong Nguyệt Lâu, ngươi có tin không?” Quý Thính để lộ ra vẻ mặt chân thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sắc mặt Chử Yến không chút thay đổi đối diện với nàng.
Sau nháy mắt im lặng, Quý Thính như hiểu ra gì đó liền gật đầu: “Biết rồi.”
Hai người đối mặt không nói gì trở lại phủ công chúa, xe ngựa vừa tiến vào trong viện, Quý Thính liền vội vã muốn đi xuống, tránh phải tiếp tục chịu sự truy xét bất kỳ lúc nào của Chử Yến.
“Điện hạ, người làm sao vậy?” Phù Vân đã chờ nàng từ sáng sớm ở trong viện, bước lên phía trước đỡ nàng.
Quý Thính giữ lấy cánh tay y bước xuống xe ngựa, cơ thể thoải mái đi về phía phòng ngủ, Phù Vân vội đi theo sau, nhưng lại nghe thấy Quý Thính nói: “Ta đi ngủ một chút, không ai được phép lại đây.”
Phù Vân lập tức dừng bước, nghi hoặc nhìn chằm chằm bóng lưng của nàng mãi cho đến khi biến mất, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Chử Yến giống như xuất quỷ nhập thần, đôi mắt nheo lại chất vấn: “Ngươi đã làm gì khiến điện hạ không vui?”
“Không có” Chử Yến lạnh như băng, nói xong lại bổ sung một câu: “Nhưng điện hạ chắc chắn là không vui.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vì sao?” Phù Vân lập tức truy hỏi.
Chử Yến lạnh nhạt nhìn về phía y: “Vừa rồi trên đường về đi qua Phong Nguyệt Lâu, điện hạ đã nhìn thấy Thân Đồ Xuyên.”
“Cái gì?!” Phù Vân sợ hãi kêu một tiếng, ngay lập tức không hài lòng đứng bật dậy: “Có nhiều đường đi vào cung như vậy, vì sao cứ phải chọn đi qua cửa Phong Nguyệt Lâu?”
Chử Yến im lặng một lát: “Là do ta sơ suất.”
“Ngươi đúng thật là sơ suất.” Phù Vân hừ lạnh một tiếng, sau đó dường như nhớ đến chuyện gì, vẻ mặt mong đợi hỏi: “Ngươi nói điện hạ nhìn thấy Thân Đồ Xuyên nên mới không vui, có phải tình trạng của Thân Đồ Xuyên đặc biệt thê thảm hay không?”
“Không phải, sau khi mở cửa sổ nhìn thấy điện hạ, hắn liền lập tức đóng cửa lại, điện hạ ăn phải bế môn canh*, nên mới cảm thấy không vui.” Chử Yến phá vỡ sự vui sướng của y.
*Bế môn canh: Đuổi khách, không cho khách vào nhà.
Phù Vân: “....…”
Bên này Quý Thính vừa trở về phòng ngủ thì lập tức tìm kiếm khắp trong phòng, sau khi tìm hồi lâu, ngay cả một khối bạc vụn cũng không tìm được.
Nàng nhíu mày đến bên giường ngồi xuống, sau một lúc lâu đành thở dài một hơi. Ngày thường mọi thứ đều có người sắp xếp, nàng vốn dĩ không có việc gì phải dùng đến bạc, thỉnh thoảng dùng đến thì cũng là trực tiếp kêu quản gia ghi vào sổ sách là xong, dĩ nhiên nàng cũng không nghĩ đến chuyện sẽ giữ tiền riêng, nhưng hôm nay phải lén lút đi Phong Nguyệt Lâu, dù sao cũng không thể gọi quản gia đi lấy, bọn người Phù Vân mà biết thì chắc chắn không thể nào không ầm ĩ?
Nhưng mà không có tiền bạc thì lại không được, kiếp trước nàng vì cứu Thân Đồ Xuyên nên cũng đã đi vào Phong Nguyệt Lâu, thật sự là cái động tiêu tiền đệ nhất thiên hạ, không có tiền bạc trong người, chỉ sợ ngay cả cửa cũng không thể nào bước vào được.
Quý Thính nhất thời cảm thấy chùn bước, nhưng cứ nghĩ đến dáng vẻ kiêu ngạo của Thân Đồ Xuyên hôm nay, lại nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi, hôm nay nhất định phải giáo huấn hắn mới được, nàng nghĩ như vậy, lại đứng lên thêm lần nữa, sau khi xem xét một vòng trong phòng ngủ, ánh mắt dừng lại chỗ đám trang sức châu báu của nàng.
Đêm đó, nàng bước ra từ trong một đống quần áo trang sức lộng lẫy, cố gắng chọn lấy một bộ đồ không bắt mắt nhất thay lên, sau đấy còn đem cả trang sức ngày thường không đeo của mình cất vào bọc nhỏ, dự tính thời gian hợp lý, liền mang theo bọc nhỏ chầm chậm đi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa phòng ngủ vẫn đang cẩn thận mở cửa ra, nàng bất ngờ không kịp phòng bị cùng Phù Vân bốn mắt nhìn nhau. Phù Vân một tay bưng khay, một tay giơ lên, tư thế giống như đang chuẩn bị gõ cửa, lập tức cùng Quý Thính đứng đối diện nhìn nhau đồng thời sửng sốt.
“Điện hạ, sao người biết ta sẽ đến?” Phù Vân khó hiểu.
Quý Thính: “.......Điện hạ ta đây có con mắt thần thông, lúc ngươi vừa mới đi đến trước viện thì ta đã biết rồi.”
Ánh mắt Phù Vân dừng ở bọc nhỏ trong tay nàng, Quý Thính im lặng trong chốc lát, lặng lẽ giấu bọc nhỏ ra phía sau.
Một giây sau, Phù Vân dường như hiểu ra hành động của nàng, cực kỳ tức giận nhìn Qúy Thính: “Điện hạ! Hắn ta đóng cửa sổ sỉ nhục người, người vẫn còn muốn gấp gáp đi tìm hắn?!”
“...... Chú ý cách dùng từ của ngươi, ta đi là để làm nhục hắn.” Quý Thính sa sầm mặt.
Phù Vân hoàn toàn không tin, tức giận ngồi xuống đối diện nàng, ánh mắt dừng trên bọc nhỏ của nàng, liền xụ mặt bắt đầu cởi nút thắt bên trên bọc nhỏ.
Quý Thính vì muốn chứng minh sự trong sáng của bản thân, liền chủ động nói: “Ta muốn đi Phong Nguyệt Lâu nhưng lại không có bạc, chỉ còn cách lấy chút trang sức châu báu đi, những thứ ta chọn này đều là những thứ bình thường không đáng giá, đồ đẹp quá thì ta lại không nỡ, ta chỉ sợ là không đủ thôi.”
Trong lúc nàng đang nói, Phù Vân đã mở xong bọc nhỏ, sau khi nhìn thấy những thứ bên trong thì một chút tức giận cũng không còn: “Điện hạ, đi Phong Nguyệt Lâu chơi một đêm, tiêu hết nhiều nhất là bao nhiêu?”
“Trước kia ta có nghe qua mấy thiếu gia công tử nói, ít nhất cũng phải mấy ngàn lượng, nhiều hơn nữa thì ta cũng không biết, sợ là có thể lên tới mấy vạn lượng vàng.” Quý Thính đem những gì mình đã nghe đã trải qua ở kiếp trước, gắn lên người mấy vị ‘thiếu gia công tử’ có lẽ là có này.
Phù Vân không hề nghi ngờ, chỉ là bất đắc dĩ cầm lấy một chuỗi vòng cổ ngọc trai ‘bình thường không đáng giá’: “Nếu nói như vậy, đêm nay người chỉ cần lấy cái này đi, lập tức có thể hưởng thụ kiểu đãi ngộ vạn lượng vàng.”
Quý Thính ngẩn người một chút, sau đó nhận lấy vòng cổ quý giá từ trong tay y, ánh mắt trở nên kỳ lạ: “Thứ này nhìn có vẻ cũ kỹ mà lại đáng giá như vậy sao? Ta chỉ biết Mục Dự Chi có tiền, nhưng không ngờ hắn lại có nhiều tiền như vậy.”
“...... Toàn bộ tâm tư của điện hạ đều đặt ở trên người Thân Đồ Xuyên, sao có thể quan tâm đến Mục ca ca? Bỏ đi, Phù Vân đi lấy ngân phiếu, đêm nay cùng người đi Phong Nguyệt Lâu.” Phù Vân cam chịu thở dài một tiếng.
Quý Thính chấp hai tay lại, bày ra bộ dạng đáng yêu không nói nên lời: “Ngươi muốn đi theo ta?”
“Nếu không đi cùng người, ta sợ đêm nay người sẽ phá hỏng hết cả phủ công chúa.” Phù Vân liếc xéo nàng một cái.
Quý Thính cười cười: “Vậy thì ngươi đừng nói cho Chử Yến biết, càng không nên viết thư báo cho Mục Dự Chi.” Nàng biết Phù Vân kính trọng ‘Mục ca ca’ của y nhất, cho nên hết sức nhấn mạnh nửa câu sau.
“Ta không dại gì mà đi nói, nói ra cũng chỉ có ta bị mắng.” Phù Vân lẩm bẩm một câu, mặt mày ủ rũ rời đi, không lâu sau đã trở lại, trong hầu bao* cũng nhét một đống căng phồng.
*Hầu bao: Túi nhỏ đeo ở thắt lưng.
Quý Thính sợ y nhất thời lại đổi ý, mau chóng giục y đi nhanh. Phù Vân bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, ngựa quen đường cũ đi tới chỗ đình viện hẻo lánh, sau khi nhìn một vòng xung quanh xác định không có người, mới bỏ mấy khúc gậy gộc dựng thẳng ở góc tường, để lộ ra một lối đi vừa thấp vừa nhỏ.
“Điện hạ phải chịu thiệt rồi.” Phù Vân nói xong, liền tiến lên trước một bước đi về phía lỗ nhỏ chui ra ngoài.
Quý Thính che đậy sự kinh ngạc trong mắt, mau chóng đi theo, không biết Phù Vân lấy đâu ra một chiếc xe ngựa, còn có cả phu xe, khi hai người vừa mới ngồi lên xe, vẻ mặt Quý Thính vô cùng hiếu kỳ, không đợi nàng hỏi, Phù Vân bày ra vẻ mặt cảnh giác trước: “Điện hạ không được nói cho Mục ca ca!”
“Không nói không nói, hiện giờ ngươi và ta đều là châu chấu trên một sợi dây thừng, sao ta lại có thể nói được chứ?” Quý Thính lập tức trấn an lòng y, sau đó nở nụ cười: “Chỉ là ta thật sự không ngờ, ngươi ở sau lưng ta cũng làm nhiều chuyện mờ ám như vậy.”
Nàng vừa nói như vậy xong, Phù Vân lập tức kinh hãi, khẽ lẩm bẩm giống như làm nũng: “Phù Vân cũng có lúc muốn ra ngoài chơi mà, Mục ca ca cả ngày muốn ta đọc sách, không chịu cho ta ra ngoài chơi, ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách.”
“Cách này của người thật ra cũng không tồi.” Quý Thính liếc mắt nhìn y một cái.
Phù Vân cười cười lấy lòng, hết đấm chân lại đến bóp vai, ân cần