Quý Thính nghỉ ngơi trong phủ suốt ba ngày mới hoàn toàn hồi phục sức lực và tinh thần, sau đó tất nhiên là thành thật một khoảng thời gian, không đi uống rượu, cũng không đến Phong Nguyệt Lâu, mỗi ngày quy củ vào triều, hạ triều thì quay về phủ, hoàn toàn thay đổi triệt để thành dáng vẻ nghiêm chỉnh làm người lần nữa.
Lại kết thúc một buổi lâm triều, Quý Văn vừa rời khỏi, Quý Thính cũng đi ra ngoài không hề ngoái lại, mấy văn thần nhìn theo nàng muốn nói lại thôi, vẻ mặt vô cùng bối rối.
Lý Tráng thấy nàng đi nhanh như vậy, chạy hai bước đuổi theo: “Điện hạ vội vàng như vậy làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn làm gì được nữa, hồi phủ dùng bữa.” Quý Thính nói rồi ngáp một cái.
Lý Tráng hỏi đến cùng: “Dùng bữa sáng rồi mà ạ.”
“Vậy thì đợi bữa trưa.” Quý Thính buồn cười liếc hắn ta một cái.
Lý Tráng tặc lưỡi: “Mấy ngày nay điện hạ rất an phận, có chuyện gì sao?”
Quý Thính nghĩ nghĩ rồi thừa nhận: “Đúng là có một chuyện.”
“Chuyện gì? Điện hạ cứ nói đừng ngại, chỉ cần ty chức có thể giúp, tất nhiên không dám từ chối.” Lý Tráng vội hỏi.
Quý Thính suy tư một lát: “Bữa sáng ăn gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“.....Hả?” Lý Tráng há hốc mồm.
Quý Thính nghiêm trang: “Buổi sáng chẳng thể ăn gì khác ngoài bánh bao bánh quẩy, bổn cung ăn ngán rồi, ngày nào cũng buồn phiền vì chuyện này, Lý tướng quân có thể nghiên cứu thứ gì đó mới hơn không?”
Lý Tráng: “.....”
Hắn ta không nói nên lời một hồi, vừa muốn mở miệng nói thì đám văn thần lúc nãy đang rối rắm đi đến, vẻ mặt Lý Tráng nhất thời trở nên cảnh giác.
“Điện hạ.” Công bộ Triệu thị lang cúi đầu với Quý Thính.
Quý Thính dừng lại, liếc nhìn người bên cạnh hắn ta, thản nhiên nhếch môi: “Có việc gì sao?”
“Vừa rồi nghe thấy điện hạ nói với Lý tướng quân về chuyện điểm tâm sáng, vi thần đột nhiên nhớ ra mấy ngày nay Lâm Giang Các có một đầu bếp mới đến, làm điểm tâm sáng rất ngon, không biết điện hạ có thời gian cùng bọn vi thần đến đó không.” Khi Triệu thị lang nói những lời này, vẻ mặt có sự xấu hổ hiếm khi thấy.
Từ khi lập quốc đến nay, giữa văn võ luôn có sự phân biệt rạch ròi, giương cung bạt kiếm, thường khi có chuyện phát sinh trong ba năm làm việc chung với nhau thì cũng sẽ âm thầm giải quyết mà không bao giờ nói một lời. Quý Thính là người đứng đầu võ tướng, còn suốt ngày quấn lấy con trai trưởng của Thân Đồ thừa tướng, nhóm văn thần này có thành kiến với nàng nhất, bình thường thích chăm chăm nhìn vào nàng để bắt tội.
Bây giờ những văn thần chán ghét nàng lại muốn mời nàng đi dùng bữa.
Vẻ mặt Lý Tráng sầm xuống: “Các ngươi giở thủ đoạn gì đó?”
“....Không phải giở trò, chỉ mời điện hạ đi dùng điểm tâm sáng thôi.” Triệu thị lang trả lời câu hỏi của Lý Tráng, nhưng ánh mắt lại nhìn Quý Thính, có vẻ như đến nửa ánh mắt cũng không muốn cho hắn ta.
Lý Tráng cũng không quan tâm việc ông ta niềm nở với mình ra sao, chỉ cười lạnh nói: “Triệu thị lang vào triều làm quan bảy tám năm rồi, bình thường tránh điện hạ không kịp, giờ lại đột nhiên muốn mời điện hạ, còn nói không phải giở trò sao?”
Triệu thị lang muốn phản bác lại hắn ta, nhưng lại sợ làm cho Quý Thính có ác cảm nên nhẫn nhịn đến nghẹn đỏ mặt. Lý Tráng thấy thế cười khẽ một tiếng, đang muốn nói thêm vài câu châm biếm thì bị Quý Thính ngăn lại: “Hiếm khi Triệu thị lang có nhã hứng, vậy thì đi thôi.”
“Điện hạ?!” Biểu cảm của Lý Tráng nhìn Quý Thính như nhìn thấy quỷ.
Quý Thính mỉm cười nhìn hắn ta: “Vài ngày nữa có thời gian rảnh, bổn cung sẽ đến quý phủ của ngươi uống rượu.”
Lý Tráng: “......” Vậy là không cho hắn ta đi theo đó à.
Nhìn thấy Quý Thính và đám người Triệu thị lang rời đi, Lý Tráng cảm thấy lúc trước khi mình đánh giặc bị thương nặng thì cũng không buồn bực như thế này.
Quý Thính cùng với mấy người Triệu thị lang bước vào nhã gian trong Lâm Giang Lâu, ngồi vào chỗ, nhìn mấy văn thần hơi mất tự nhiên trước mặt, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Mấy vị đại nhân lo lắng mời bổn cung đến đây không phải chỉ để thưởng thức thứ mới lạ thôi nhỉ?”
“Quả thật thần có việc muốn xin điện hạ giúp đỡ.” Triệu thị lang chắp tay hành lễ.
Quý Thính ngồi bất động: “Là chuyện gì?”
“Là, là chuyện của Thân Đồ Xuyên con trai trưởng ân sư.” Triệu thị lang xấu hổ mở miệng, bọn thần lúc trước được nhận rất nhiều sự quan tâm của ân sư, thật sự không đành lòng để đứa con trai duy nhất của ông ấy chịu khổ, mấy ngày trước Hoàng thượng đại xá thiên hạ, thần liền mang tiền bạc muốn chuộc thân cho hắn, ai ngờ tú bà Phong Nguyệt Lâu kia đầu cơ trục lợi, không chịu để Thân Đồ Xuyên tự do.”
Không phải tú bà không chịu, đó là Thân Đồ Xuyên của các ngươi không chịu đó chứ. Quý Thính nhấp một ngụm trà nóng, rồi chậm rãi nói: “Vậy nên các ngươi tìm đến bổn cung?”
“Trong lời nói của tú bà kia chứa rất nhiều sự kính trọng với điện hạ, nếu điện hạ bằng lòng đi chuộc thân, có lẽ tú bà sẽ đồng ý.” Một văn thần khác vội nói.
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn ta một cái, thản nhiên lên tiếng: “Thật sao?”
Mấy vị văn thần không ngờ rằng phản ứng của nàng lại tẻ nhạt như vậy, nhất thời ngơ ngác nhìn nhau, sương phòng yên lặng một hồi, Triệu thị lang bèn thử thăm dò: “Ban đầu nghe nói điện hạ coi trọng Thân Đồ Xuyên, lúc đó Thân Đồ Xuyên cũng vì điện hạ mà xuất 50 vạn lượng bạc, tình nghĩa của hay người cũng sâu đậm, không biết vì sao điện hạ vẫn chưa chuộc hắn?”
Quý Thính cong môi: “Thật ra bổn cung cũng muốn chuộc, nhưng có lòng mà không đủ lực.”
“Là thế nào?” Triệu thị lang vội hỏi.
Quý Thính đặt tách trà xuống, khẽ thở dài: “Ngoài năm mươi vạn lượng kia của Thân Đồ Xuyên, mấy ngày nay bổn cung cũng tiêu tốn khá nhiều ở Phong Nguyệt Lâu, có lẽ các vị đại nhân cũng đã nghe rằng phủ trưởng công chúa đang nuôi một con búp bê bằng vàng, không thể chịu được