“Hắn ta đóng cửa sổ? Hắn ta dám đóng sập cửa trước mặt điện hạ?” Phù Vân không dám tin, vén tay áo lên muốn quay lại tìm hắn tính sổ: “Trái đạo trời, hôm nay dù thế nào ta cũng phải…”
“Quay về, quay về” Quý Thính nhức đầu nhìn y: “Muốn tính sổ thì tính sau, chúng ta phải nhanh chóng trở về, lỡ như bị Chử Yến phát hiện, chắc chắn hắn ta sẽ nói cho Mục Dự Chi, đến lúc đó lại phiền phức.”
“Nếu điện hạ chịu để thần đi giết hắn, thần có thể giữ bí mật.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bên tai truyền đến âm thanh giọng nói xa xôi của Chử Yến, Quý Thính và Phù Vân giật nảy mình, nhìn bốn phía tìm một vòng nhưng vẫn không tìm thấy người đâu, hai người đồng thời nhìn về phía xe ngựa.
“... Xe ngựa này là do ta thuê, cũng không phải loại thiết kế có vách bí mật như trong phủ, làm sao hắn có thể chui vào được?” Mặt Phù Vân hiện lên đầy dấu chấm hỏi.
Quý Thính nhức đầu liếc y một cái: “Bây giờ là thời điểm để nghĩ ngợi về chuyện đó sao?”
“Đúng.” Phù Vân hoàn hồn, lại căng thẳng nhìn Quý Thính, thấp giọng hỏi, “Làm sao bây giờ?”
Quý Thính còn chưa kịp nói gì, Chử Yến đã xuất hiện trước mặt hai người, lạnh lùng liếc nhìn Phù Vân một cái, cuối cùng đối mặt cùng với Quý Thính: “Điện hạ, người chỉ cần đồng ý cho thần ra tay, thần thề tuyệt đối sẽ không báo lại với Mục tiên sinh.”
“... Không được, cũng không cho phép ngươi nói cho Mục Dự Chi, đây là mệnh lệnh.” Quý Thính im lặng rồi nói.
Nét mặt Chử Yến càng thêm tàn bạo khi nghe thấy vậy, mặc dù hơi mất hứng nhưng hắn ta vẫn đáp lại: “Vâng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tốt, bây giờ không còn sớm nữa, quay về đi.” Quý Thính thấy hắn ta nghe lời, giọng điệu chầm chậm nói.
Chử Yến nghiêm mặt dìu nàng lên xe, ba người cùng nhau đi về hướng phủ công chúa. Đã rất lâu rồi Quý Thính không thức đêm như vậy, hơn nữa lại uống rượu nên vừa ngồi lên xe ngựa đã lập tức ngủ thiếp đi, gối lên bả vai Phù Vân ngủ say sưa, bỏ lại một mình Phù Vân đối diện với cái nhìn chết chóc của Chử Yến.
Sau một lúc lâu bị hắn ta nhìn, Phù Vân có phần không chịu nổi: “Ngươi muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi, đừng nhìn ta chằm chằm như thế.”
“Hôm nay điện hạ gặp Thân Đồ Xuyên rồi?” Chử Yến mở miệng.
Phù Vân xùy một tiếng: “Nói nhảm.”
“Bọn họ nói những chuyện gì?” Chử Yến tiếp tục hỏi.
Phù Vân dừng một chút: “Không biết.”
“Ngươi đi theo điện hạ, vì sao lại không biết?” Trên người Chử Yến tỏa ra đầy hơi lạnh.
Phù Vân chột dạ cãi lại: “Ta thấy nơi đó nhàm chán nên đã đi ra ngoài... Hơn nữa, cho dù ta có ở đó, trong lúc điện hạ gặp hắn cũng sẽ bắt ta ra ngoài, làm sao có thể để cho ta thấy nàng ở chung cùng với Thân Đồ Xuyên được.”
“Phế vật.”
Phù Vân: “... Ngươi nói ai?”
“Nói ngươi.” Sắc mặt Chử Yến hơi trầm xuống: “Phế vật.”
“Ngươi!” Phù Vân tức giận khiến động tác có hơi mạnh, Quý Thính trên vai hừ nhẹ một tiếng, y lập tức không dám động đậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Nếu như hôm nay là ngươi đi theo điện hạ, điện hạ sẽ để cho ngươi ở bên cạnh nhìn sao?”
“Sẽ không.” Chử Yến quả quyết trả lời.
Phù Vân chán nản: “Cho nên ngươi dựa vào cái gì mà nói ta phế vật?!”
“Ngươi là hầu cận của điện hạ, tương lai sẽ là người được điện hạ đưa vào trong nhà, lại không nắm bắt được tâm tư của điện hạ, chẳng lẽ không phải phế vật?” Chử Yến lạnh lùng hỏi.
Phù Vân trở mình khinh bỉ, bình thường là tiểu thiếu gia môi hồng răng trắng khi nóng giận cũng vẫn trắng trẻo đáng yêu như vậy: “Bây giờ ta đã là hầu cận, nhưng Mục ca ca cũng đã được điện hạ nạp vào rồi, dựa theo cách nói của ngươi, hắn ta so với ta còn phế vật hơn?”
Chử Yến im lặng.
“Tại sao ngươi lại không nói gì? Vừa rồi chẳng phải nói năng hùng hồn đầy lí lẽ sao? Theo ta thấy, ngươi chính là muốn bắt nạt kẻ yếu!” Phù Vân cho là hắn ta kinh ngạc, tâm tình lập tức thoải mái dễ chịu.
Chử Yến lại như có điều suy nghĩ, nhìn chằm chằm y.
Phù Vân nâng cao cảnh giác: “Ta còn đang đỡ điện hạ đấy, nếu như ngươi ra tay với ta, đánh thức điện hạ, ta dĩ nhiên phải…”
“Ngươi nói có lí.” Chử Yến cắt ngang lời y.
Phù Vân sửng sốt: “Hả?”
“Mục tiên sinh là quản gia có năng lực xuất chúng, nhưng lại không phải người có thể giúp điện hạ vui vẻ, ngươi lại là đồ phế vật, không thành tài được. Đã đến lúc trong phủ cần có thêm người mới rồi.” Chử Yến nghiêm trang nói.
Phù Vân: “... Ngươi còn nói ta là phế vật.”
Chử Yến dường như không nghe thấy y nói: “Ngày mai ta sẽ viết một lá thư cho Mục tiên sinh, cẩn thận bàn luận một chút về việc thêm người, kiến thức của hắn ta vốn rộng rãi, tầm nhìn hẳn là càng độc đáo hơn, tốt nhất là xuất thân trong sạch dung mạo anh tuấn, số tuổi không thể quá nhỏ để tránh bất tài giống như ngươi, nhưng cũng không thể quá lớn, phải vừa phải…”
“Ngươi cũng gần được đấy.” Quý Thính ngủ không được bao lâu đã bị đánh thức, rốt cuộc cũng không nhịn được mà mở miệng.
Phù Vân hơi sửng sốt: “Điện hạ, ngài tỉnh rồi.”
“Ừm.” Quý Thính ngồi thẳng người, im lặng liếc mắt quét qua bọn họ một cái, một lúc lâu sau lại nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Nếu như ta không tỉnh, trong phủ thực sự sẽ có thêm người.”
Nói xong, nàng quét mắt nhìn sâu vào Chử Yến một cái: “Ngươi có phải là mẹ chồng, đang muốn chọn con dâu tại đây không?”
“Thần không dám.” Chử Yến lập tức quỳ xuống.
Quý Thính bất đắc dĩ nói: “Ta cũng chỉ nói đùa một câu, ngươi nghiêm túc như vậy làm cái gì. Đứng lên đi.”
“Vâng.” Lúc này Chử Yến mới ngồi xuống lại lần nữa.
Trong xe ngựa không có đèn lồng, chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu sáng, tròng mắt Chử Yến thu lại, nửa bên mặt đã ẩn trong bóng đêm nhưng vẫn anh tuấn và tàn khốc như cũ. Lại nhìn qua Phù Vân, cũng đã mười bảy, người trong gia đình bình thường đều đã sớm thành thân sinh con, y vẫn như cũ chỉ là tiểu thiếu gia, ánh mắt kiên nghị bừng bừng sức sống, khoa trương tùy ý không biết đã trộm mất bao nhiêu trái tim của các cô nương.
“Chẳng trách bổn cung cả đời giữ mình trong sạch, lại rơi vào cảnh thanh danh trụy lạc phong lưu, chỉ riêng việc nhìn dung mạo này của các ngươi, cho dù nói là người ở chung quản lý việc nhà, e rằng người đời cũng sẽ không tin.” Quý Thính thở dài một tiếng.
Nàng vốn đang cảm khái về thanh danh của mình ở kiếp trước, hai người nghe được lại lộ ra vẻ mặt đầy khó hiểu, sau khi liếc nhìn nhau, Phù Vân không nhịn nổi: “... Điện hạ, tiếng tăm của ngài không tốt, Phù Vân cảm thấy cũng không thể trách móc bọn ta được.”
“Sao lại không thể trách móc các ngươi được?” Quý Thính nhướng mày.
Phù Vân liếc mắt nhìn nàng một cái, yên lặng ngồi cách xa nàng chút, lúc này mới mở miệng lên tiếng: “Lúc trước ngài thích nghe nam nhân ca hát, mỗi ngày đều gọi hơn mười vị nhạc công đến phủ, chẳng lẽ cũng là do chúng ta tự gọi cho người?”
“Nghe hát thì lúc đó ngươi cũng ở đấy, ngươi cũng biết ta chỉ đơn giản là nghe hát thôi mà.” Quý Thính hoàn toàn oan uổng.
Phù Vân nhún nhún vai: “Phù Vân thì biết, nhưng người ngoài chỉ thấy phủ của trưởng công chúa mỗi ngày có mười mấy nam nhân dáng vẻ anh tuấn đi ra đi vào. Người nói xem, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Bọn họ muốn suy nghĩ lung tung là chuyện của bọn họ, ta còn có thể quản được bọn họ sao?” Quý Thính im lặng.
Phù Vân hừ nhẹ một tiếng: “Được, việc này không đề cập tới. Vậy khoảng thời gian trước kia người đùa giỡn với Công Bộ Thượng Thư, còn muốn đưa hắn ta về phủ trưởng công chúa, việc này gây náo loạn, cả thành đều biết, vậy chuyện này cũng trách móc bọn ta sao?”
Quý Thính vẫn chưa nhận là mình sai: “Là hắn đùa giỡn tiểu cô nương trước, ta cũng chỉ lấy đạo làm người của người ta trả lại cho người ta thôi.”
Phù Vân không phục, còn kể ra chuyện mấy lần nàng đùa giỡn con nhà lành, kết quả Quý Thính lại phản bác từng cái một, trong chốc lát y không còn chuyện gì khác để nhớ tới.
Tâm tình Quý Thính không tệ: “Như vậy tóm lại, bổn cung chưa bao giờ làm sai.”
“Còn Thân Đồ Xuyên kia đâu? Lần đầu tiên điện hạ gặp hắn, liền muốn đánh ngất hắn mang về tẩm cung, thế cho nên đã qua mấy năm mà hắn vẫn không thể hòa nhã đối với ngài, điện hạ còn nhớ chứ?” Chử Yến đột nhiên hỏi.
Quý Thính có chút bế tắc, không khỏi xấu hổ mà cười một tiếng: “Cái này... Thật ra không có cách nào phủ nhận.” Dù sao thì lúc trước nàng cũng thực sự đã có suy nghĩ muốn đánh ngất mang về.
“Đúng rồi đúng rồi, còn có!” Phù Vân nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt lập tức sáng lên: “Trương Thị Lang, ngài còn nhớ không? Ngày đầu tiên người ta vào triều, ngài đã đùa giỡn hắn trên ngọ môn*, khiến hắn tức giận đến mức suýt nữa đập đầu mà chết.”
*Ngọ môn: Cổng thành.
“... Lần đó thực sự rất oan uổng! Cùng lắm ta cũng chỉ khen hắn có tướng mạo tuấn tuấn, điều đó cũng không được sao?” Quý Thính im lặng.
Phù Vân chép miệng một tiếng: “Trước đấy ngài cũng đã có chút danh tiếng, làm sao mà hắn có thể không hiểu lầm được?”
“Vậy cũng không nên tự vẫn chứ.” Quý Thính nhíu chặt lông mày.
Chử Yến lạnh lùng nói: “Luật lệ của triều Lẫm, phò mã không được tham gia chính sự, người này đến chỗ ngài, sẽ trở thành phò mã hoặc tùy tùng thân cận, cả hai đều không được phép tham gia chính sự. Trương Thị Lang là quý tử độc nhất ba đời, ngày đầu tiên vào triều đã bị ngài khen ngợi, phải lấy cái chết để chứng minh sự trong sáng.”
“... Được, dựa theo những lời của các ngươi nói, thanh danh lúc trước không tốt, tất cả đều là lỗi của ta.” Quý Thính có phần ủ rũ. Hành vi của nàng không đứng đắn, chẳng trách lúc trước Quý Văn có thể tìm ra cơ hội dễ dàng xóa bỏ những chiến công mà nàng đã làm vì triều Lẫm.
Phù Vân dừng một chút, cùng Chử Yến liếc mắt nhìn nhau sau đó nói: “Điện hạ không cần để ý, thứ thanh danh này chẳng là gì cả, được sống thoải mái mới là điều quan trọng nhất.”
“Thứ thanh danh này nhìn thì có vẻ thì chẳng là gì, nhưng nếu một ngày bị người ta lợi dụng, sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén nhất tự làm tổn thương chính mình.” Quý Thính mấp máy đôi môi đỏ mọng, lông mày nhíu lại: “Ta phải suy nghĩ thật kĩ xem nên làm thế nào cho phải.”
Ánh mắt Phù Vân lộ ra vẻ khó hiểu. Y định hỏi thì ngón tay của Chử Yến lập tức dơ lên làm hành động ra hiệu ‘suỵt’, thế là y lập tức im lặng.
Mấy ngày sau đó, ngoại trừ việc vào triều, Quý Thính gần như một mực chỉ ở trong phủ, cũng không tìm người uống rượu, hoàng thượng triệu kiến cũng không đi, cả ngày nhíu chặt lông mày chỉ ngồi ngẩn người trong phòng ngủ.
Nàng khác thường như vậy khiến Phù Vân cực kỳ lo lắng, mỗi lần y muốn lừa nàng ra ngoài đi dạo một chút, nàng đều dùng vài ba câu để đuổi y đi khiến y cả ngày chìm trong lo lắng, ngược lại Chử Yến vẫn rất ổn, từ đầu đến cuối đều tàn khốc tỏa ra khí lạnh, chỉ là mấy ngày nay ăn đồ ngọt nhiều hơn mấy lần so với dạo trước.
Trong lúc bọn họ đang suy nghĩ xem có nên gọi Mục Dự Chi vốn đang ở ngoài trở về hay không thì người của Phong Nguyệt Lâu đã tìm tới cửa trước.
“Tìm ta có chuyện gì?” Giữa lúc Phù Vân đang phiền lòng vì Quý Thính, nhìn thấy có người tới thông báo cũng không khỏi cảm thấy tức giận.
Gã sai vặt đưa tin vội nói: “Tiểu nhân từ chỗ mẹ Hoa đến đòi quý khách trả chỗ chi phí bị thiếu ngày hôm đó, bởi vì không biết quý khách họ gì tên gì, chỉ biết nàng ta quen biết với Phù