Quý Thính bị Thân Đồ Xuyên giam vào lòng, không thể động đậy được, sau khi giãy mấy lần thì tức đến bật cười: “Thân Đồ Xuyên, bây giờ lá gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi đó.”
“Điện hạ ngủ sớm một chút, sáng sớm mai chúng ta ra ngoài dạo, tìm chỗ sơ hở của đám hộ vệ, cũng dễ để lại ký hiệu cho Chử Yến.” Thân Đồ Xuyên thấp giọng nói.
Quý Thính cười lạnh một tiếng: “Ngươi đúng là biết dùng cái gì để bắt chẹt bổn cung.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù lời nói ra lạnh lùng là thế, nhưng nàng vẫn nghe theo, nằm trong lòng hắn không giãy giụa nữa, khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, nhẹ nhàng vỗ sau lưng nàng, rất nhanh sau đó đã dỗ nàng ngủ thiếp đi.
Vì ngủ sớm, lại thêm trong lòng có tâm sự, sáng hôm sau Quý Thính dậy từ rất sớm, khi mở mắt ra thì thấy Thân Đồ Xuyên đã rửa mặt, ngồi bên giường nhìn nàng.
Nàng trầm mặc trong nháy mắt: “Nhìn chằm chằm bổn cung bao lâu rồi?”
“Chắc nửa canh giờ, ta cũng vừa mới dậy.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì kéo nàng lên, dúi vào tay nàng nửa chén nước mật ong: “Điện hạ, thấm giọng trước đã.”
Quý Thính cầm chén uống mấy hớp rồi mới chậm rãi mở miệng: “Bổn cung cảm thấy bệnh của ngươi nghiêm trọng hơn rồi.”
“Vì sao?” Thân Đồ Xuyên lấy lại chén, lại vắt khăn lau mặt cho nàng, đợi đến lúc nàng gần tỉnh táo rồi mới đỡ nàng xuống giường.
Quý Thính liếc hắn một cái: “Đường đường là Thân Đồ đại nhâ mà cứ thích làm chuyện của đám nô tài, mới sáng ra đã nhìn chằm chằm bổn cung nửa canh ra, không phải bị bệnh thì là gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nếu điện hạ nói vậy thì hình như cũng có lý.” Thân Đồ Xuyên thay y phục cho nàng xong thì dẫn nàng tới ngồi trước bàn trang điểm, bắt đầu búi tóc giúp nàng: “Quả thực ta bị bệnh rồi, mà bệnh này chỉ có điện hạ mới chữa được, vì thế sau này điện hạ phải đối xử với ta tốt hơn một chút, cũng đừng kiếm mấy nam nhân linh tinh vào phủ, như vậy thì ta mới khỏi sớm được.”
“Nhìn đi, còn có bệnh nói xằng nói bậy nữa, bổn cung không chữa cho người được, tìm đại phu đi.” Quý Thính khẽ xì một tiếng, có vẻ tâm trạng không tệ.
Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, rũ mắt chăm chú chải đầu cho nàng, bây giờ tay nghề của hắn ở phương diện này càng tốt hơn rồi, chỉ móc một cái, vén lên một cái, lại cài thêm hai ba cái trâm hoa, một búi tóc đơn giản đã hoàn thành.
Bởi vì không có nha hoàn trang điểm, lúc này trên mặt Quý Thính không son không phấn, ngay cả son cũng không tô, phối với bộ y phục mà Thân Đồ Xuyên chọn cho nàng và kiểu tóc vừa xong thì đúng là giảm đi một phần nghiêm nghị và xinh đẹp, lại có thêm chút dịu dàng và giản dị.
Quý Thính không vừa ý cho lắm: “Quá thuần khiết rồi.”
“Như vậy thì hoạt động sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, điện hạ cũng thoải mái hơn.” Thân Đồ Xuyên dỗ dành.
Quý Thính xoay cổ một lúc, không phải không thừa nhận, quả thực đeo ít đồ trang sức sẽ thoải mái hơn không ít, bây giờ trái phải hành cung đèu không có mấy người, nàng cũng không cảm thấy thất lễ, dứt khoát cứ để thế này đi.
Quý Thính chưa thích ứng lắm, nhìn mình qua gương, đưa tay ra với Thân Đồ Xuyên. Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên nét cười, đỡ tay nàng rồi cùng nhau đi ra ngoài.
Hai người vừa đi ra khỏi Huyền Vũ Điện, cấm vệ quân đã đi theo ngay, nói là muốn bảo vệ hai người. Quý Thính quét mắt nhìn bọn họ, cũng không nói lời từ chối, chỉ hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.
“Điện hạ, nên dùng bữa sáng rồi, hay là đi dạo ở ngay gần đây đi, đừng để lỡ việc dùng bữa.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính cố gắng hết sức đáp một tiếng, hai người nắm tay nhau dạo bước quanh Huyền Vũ Điện, chờ đến khi đồ ăn sáng được mang tới mới trở lại đình viện. Bởi vì có sự răn dạy quở mắng hôm qua nên cấm vệ quân thấy bọn họ vào sân Huyền Vũ Điện rồi thì thức thời dừng lại ở cửa viện, không đi vào trong nữa.
Vừa ngồi xuống ở gian phòng lớn, lông mày Quý Thính đã nhăn lại: “Bọn họ vây cái viện này y như cái thùng sắt, nếu như Chử Yến muốn đi vào mà không kinh động đến bọn họ thì e là khó đó.”
“Không sao, Chử Yến không vào được thì chúng ta nghĩ cách đi ra ngoài là được.” Thân Đồ Xuyên vừa an ủi vừa gắp vào bát nàng một cái sủi cảo.
Quý Thính nghiêm mặt: “Ta không thích ăn sủi cảo.”
“Vậy ăn rau hấp.” Thân Đồ Xuyên nói xong thì định nhấc ra cho nàng.”
Quý Thính không vui: “Bổn cung không phải thỏ.”
“Thế ăn chút bánh sợi?” Thân Đồ Xuyên lại hỏi.
Quý Thính quay một vòng, tâm trạng không tốt đẹp gì cho cam, giây phút này chỉ muốn tìm cớ: “Khô, còn thứ gì có thể ăn được?”
“Điện hạ.” Thân Đồ Xuyên bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đồ ăn sáng chỉ có mấy thứ này thôi, nàng đều không thích sao?”
“Ừ, không thích.” Quý Thính trả lời vô cùng kiên quyết, đôi mắt xinh đẹp như trân châu đen cứ nhìn hắn, giống như đã chuẩn bị kỹ càng, không cần biết hắn nói gì, đều phải phản bác ngay lập tức.
Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một lát, không nhanh không chậm đặt đũa xuống: “Lúc này tâm trạng điện hạ không tốt, là sợ Chử Yến không có cách nào đi vào truyền tin sao?”
Quý Thính cầm đũa tùy ý gẩy miếng sủi cảo trong bát hai lần, không trả lời câu hỏi của hắn.
“Ta vừa nói, điện hạ không cần lo lắng, mặc dù hắn không vào được nhưng chúng ta có thể đi ra ngoài được, dù thế nào thì cứ lấy được tin tức là được, không phải tốt rồi sao?” Quý Thính vỗ về.
Quý Thính lười biếng liếc mắt nhìn hắn: “Vừa nãy cũng có phải ngươi không thấy đâu, chỉ cần ra khỏi cái viện này, bọn họ đi theo một tấc không rời, cho dù đi ra ngoài thì có ích gì.”
“Bọn họ đi theo điện hạ, không phải ta.” Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.
Quý Thính im lặng một lúc, đăm chiêu nhìn hắn.
Thân Đồ Xuyên thấy nàng đã hiểu rõ thì khóe môi hơi cong lên: “Bây giờ người điện hạ có thể dựa vào cũng chỉ có ta, phải khiến ta vui thì ta mới có thể cam tâm tình nguyện giúp điện hạ làm việc.”
Quý Thính: “...”
Mới đến hành cung chưa được hai ngày mà nàng đã hối hận dẫn hắn theo đến lần thứ tám trăm rồi, cái người này ỷ vào việc người phủ trưởng công chúa đều không ở đây, thực sự càn rỡ