Nhân Đức, năm thứ sáu ngày hai mươi tám tháng mười hai, bão tuyết. Có người nói rằng Cửu
Vương Gia của Đại Khương kết bè kết phái, lòng lang dạ thú, đố kị với
vua, bị Cừu Tướng quân áp giải hồi kinh theo mệnh lệnh. Cửu Vương Gia
dong binh ngược lại, yếu không địch lại mạnh nên bị đánh bại, lui về Lạc Hà cốc. Tĩnh Vương Quân Tuyết Lâu hận hắn năm đó bắn chết thân nữ của
mình, lệnh Đại Tướng quân Quân Nhàn đánh phá ngoài cốc. Hai quân Tĩnh
Khương ở hai mặt đánh gọng kìm, Cửu Vương Gia hai mặt thụ địch, doanh*
hạ tướng sĩ chết mười phần. (Doanh: Cứ 500 quân gọi là một doanh – Theo
Thiều Chửu.)
Vương Gia làm chó cùng rứt giậu*, mất hết hy vọng,
mất hết người thân, bị vây giết tới mép vách núi đen, ngửa mặt lên trời
cười to mấy tiếng sau đó rơi xuống vách núi bỏ mạng, năm ấy Vương Gia
gần hai mươi tư tuổi. Trong ngực chỉ ôm một thanh tỳ bà đỏ như máu ! Ô
hô thương thay! - 《Khương sử - Cửu Vương Gia chi loạn》( Chó cùng rứt
giậu: ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều
xằng bậy.)
Màu sắc của thanh tỳ bà trong ngực khiến người khác nhìn thấy mà hoảng. Giống ba năm trước, máu tươi thấm ướt giá y của nàng…
Ta nói ta thích nghe nàng gảy tỳ bà, khúc đẹp, người càng đẹp hơn. Nàng
luôn cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt ta, nghe ta nói vậy, nàng vô ý thức đưa tay che mặt, dường như muốn xua đi một mảnh đỏ bừng mỏng manh
kia, đôi mắt như giọt mực ánh lên từng vòng từng vòng sóng gợn, mênh
mông, dịu dàng.
“Như thế nào?” Nàng lấy dũng khí phô ra thanh tỳ
bà quý giá nhất của mình, sau đó liền rời tầm mắt, chỉ thỉnh thoảng dùng khoé mắt liếc ta.
“Xúc mục kinh tâm, chất lượng không tệ.” Ta thờ ơ liếc một cái, vẻ mặt kêu ngạo. (Xúc mục kinh tâm: Nhìn thấy mà hoảng.)
Dường như nàng cảm nhận được giọng điệu lành lạnh của ta, thanh âm vốn đã nhỏ càng trở nên yếu ớt, giống như vừa chạm vào liền vỡ vụn. Nàng đỏ mặt
mất tự nhiên nói: “Đúng vậy, màu sắc đỏ thẫm như máu, thật giống chim
quyên gáy máu* cuối mùa xuân.” (Có câu thơ nói về chim quyên như này ạ: thương cho con cuốc giữa trời,
dẫu kêu ra máu có người nào nghe.)
Chim quyên… Đúng rồi, năm ấy khi nàng ngã xuống sau mũi tên của ta thì cũng
là lúc chim quyên cất tiếng than ngày xuân. Tử Quy Tử Quy*, nhiều tiếng
khóc ra máu, từng khúc đoạn trường ngưng kết thành tang thương trong
lòng ta quanh năm không dứt. (Tử Quy: Chim đỗ quyên còn gọi là tử quy,
chim cuốc, đa đa,…)
Trong khoảnh khắc mũi tên ghim vào lồng ngực
nàng, ta thấy nàng mở to hai mắt vô lực ngã xuống, máu tươi nhuộm thành
một vùng hoa đỗ quyên đỏ thẫm, màu đỏ càng thê diễm hơn thanh tỳ bà kia
của nàng… Toàn thân ta phát run, trong phút chốc đó dường như linh hồn
ta rời khỏi thân thể. Mũi tên kia giống như ghim vào ngực ta, làm tim ta bị thương, đau đến không cách nào hô hấp, đau đến tê tâm.
Ta hối hận.
Năm đó bệnh tình của phụ hoàng nguy kịch, âm thanh của người khàn khàn yếu
ớt nói với ta: “Trường An, ta biết con oán trẫm,
con là đứa bé trẫm sủng ái nhất nhưng trẫm lại truyền ngôi vị Hoàng đế
cho nhị ca của con, trẫm biết con không cam lòng.”
Ta cúi thấp
đầu quỳ trước mặt người, không nói được lời nào. Phụ hoàng thở dài nói:
“Nhưng chính bởi vì trẫm thích con nhất nên mới không muốn con đi lên
ngôi vị Hoàng đế! Trẫm đăng cơ hơn ba mươi năm, chưa từng thoải mái lấy
một ngày. Huống hồ, tính tình con ngay thẳng, tâm cao khí ngạo, không
khôn khéo như nhị ca con, ngồi ở vị trí này là phải chịu thiệt thòi.”
Dứt lời, phụ hoàng ho khan mãnh liệt. Ta giúp người dễ thở, đè nén ghen tỵ
và không cam lòng trong nội tâm: “Phụ hoàng an tâm, nhi thần đều hiểu.”
“Không, con không cần hiểu.” Đôi mắt sắc bén của phụ thân đã sớm nhìn thấu tất
cả ý định của ta, ông nhìn ta thật lâu thật lâu rồi mới nói: “Nếu như
con thật thích Tiểu Công chúa của Quân gia, vậy thì trẫm chỉ hôn cho
con, nhân lúc trẫm chưa chết.”
Khi đó, ta cự tuyệt.
Có lẽ
bởi vì tuổi trẻ cậy mạnh, cố chấp không chịu thừa nhận. Ta cho rằng ta
không hề thích loại nữ nhân hèn mọn và mềm yếu như vậy, ta cho rằng nếu
lập gia thất với nàng cũng chỉ vì muốn lấy được sự ủng hộ của Tĩnh
Vương… Cho đến khoảnh khăc kia khi nàng chết đi, không còn hi vọng gì
nữa ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
“Đều nói Quân gia sinh mỹ nhân, hôm nay gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.” Thì ra thật sự đã động lòng.
“Ta thích nghe nàng gảy tỳ bà, khúc đẹp, người càng đẹp hơn.” Thì ra đã sớm không cách nào thoát khỏi.
“Mẫn Tâm, nàng có nguyện ý gả cho Bổn vương?” Thì ra mấy năm chia lìa trong hư tình giả ý này cũng xen thêm vài phần chân tình…
Khi ta nghe được tin tức, chạy tới Lạc Hà cốc, nghênh đón ta không phải
nàng cùng với khuôn mặt xinh đẹp. Ta chỉ thấy thi thể đầy đất, toàn cảnh đều là máu đỏ. Ta bắt đầu kinh hoảng, cuối cùng cũng hiểu rõ tại sao
hoàng huynh có thể sảng khoái chỉ hôn cho ta, thì ra là như vậy, thì ra
là như vậy!!!
Cuối cùng hắn vẫn không chịu bỏ qua cho ta. Hắn
muốn nàng chết trước mắt ta, dùng phương thức khuất nhục nhất cắt đứt hi vọng của ta, cho ta đả kích lớn nhất…
Cừu Sơ Chiếu dẫn theo rất
nhiều người ngựa mai phục ở Lạc Hà cốc, ta một người một ngựa sao có thể đánh thắng? Ta mở to đôi mắt đỏ ngầu, cắn răng run rẩy, bên tai truyền
tới tiếng la thê thảm tuyệt vọng của nàng, tê tâm liệt phế.
Nàng nói, Trường An cứu ta! Ta là Mẫn Nhi, là tân nương của chàng!
Một khắc kia, ta thật thống hận hoàng huynh!
Thống hận số mạng vô tình như vậy! Nhưng điều ta hận hơn chính là bản
thân không thể làm gì.
Thật khuất nhục! Nữ nhân vốn nên gả cho
mình giờ đây lại giãy giụa dưới thân nam nhân khác, ý giận ngút trời và
tuyệt vọng bao phủ toàn bộ lý trí của ta, bỗng nhiên ta giương cung lắp
tên, ta chỉ muốn giải thoát, giải thoát cho nàng khỏi đống bùn đất dơ
bẩn này!
Trong giât phút nhắm thẳng đầu tiễn vào ngực nàng, ta đau khổ đến mức không thể hô hấp.
Thay vì để nàng bị vũ nhục rồi chết đi thì không bằng để nàng chết được sạch sẽ… Ta nghĩ vậy.
Thật lâu sau này ta cũng từng nghĩ lại, nếu như hôm đó ta không giết nàng mà liều chết bảo vệ nàng, cuối cùng cùng chết với nàng tại Lạc Hà cốc… Cả
đời của ta, kiếp sau có phải sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều hay không?
Nhưng khi đó ta khiếp đảm. Ta còn chưa chạm đến vinh quang của thiên hạ chí
tôn, ta không muốn tất cả nỗ lực của mình đều trở thành dã tràng xe cát… Cho nên, ta không chết, cũng không thể cứu được nàng.
Ta chính là một nam nhân ích kỉ như vậy. Mà ba năm sau, ta phải trả giá cho tội nghiệt nặng nề.
Lạc Hà cốc. Đội nhân mã của Cừu Sơ Chiếu khiến ta
lực bất tòng tâm, ai ngờ Tĩnh Vương cũng phái binh tấn công, thề phải
báo mối thù nữ nhi. Hoạ vô đơn chí, ngày binh bại hôm đó, tuyết rơi thật nhiều, bay tán loạn trong không trung. Ta dẫm lên thi thể của quân địch và quân ta, leo từng bước một lên sườn đồi.
Tỳ bà trong ngực nhuốm máu tươi, dây đàn bị kết thành đống lộ ra ánh sáng thê diễm.
Từ trước đến giờ số mạng vẫn luôn công bằng: Ba năm trước ta tự tay giết
chết nàng ở nơi này, thi thể bị ném xuống vách đá. Mà hôm nay, ta cũng
sắp bị giết chết ở đây, thi thể cũng sẽ rơi xuống vách đá. Giống như lời nguyền rủa không cách nào thoát khỏi…
Nghĩ vậy, ta lạnh lùng bật cười, càng cười càng lớn tiếng, cười đến khi trái tim đau đớn tựa dao
cắt, cười đến khi khoé mắt xuất hiện nước mắt… Ta cắm bội kiếm vào trong tuyết, ôm di vật của nàng – thanh tỳ bà như máu, kiên quyết nhảy xuống
vách núi.
“Cái mạng này, trả lại nàng…”
Ta thầm nghĩ vậy
trong lúc rơi xuống. Gió tuyết thê lương đập vào mặt ta mang theo đau
đớn lạnh lẽo như đao cắt. Ta khẽ mở mắt ra, trước mắt là một mảnh ánh
sáng trắng xoá nhu hoà. Ta nghĩ đằng sau ánh sáng này hẳn là địa ngục.
Nghe nói trong một cái chớp mắt trước khi người ta chết đi, sinh mạng sẽ
trải qua ngay trước mắt giống như đèn kéo quân, thì ra là thật. Trong
sáng sáng trắng kia đều là những cái nhăn mày, những nụ cười của nàng,
bên tai vang lên tiếng đàn lượn lờ dưới mười ngón tay thon nhỏ của nàng. Thật kì lạ, sao trong một chớp mắt ngắn ngủi rơi vào đáy vực ta lại có
thể suy nghĩ và nhớ lại nhiều chuyện như vậy, thời gian như bị kéo dài
vô hạn.
Khi ta cho rằng bản thân sẽ trôi nổi giữa kẽ hở hư không
này mãi mãi thì bỗng nghe thấy “phập” một tiếng trầm đục, sau khi thân
thể trải qua một hồi đau đớn kịch liệt, ta mất đi ý thức.
Ta nghĩ rằng ta đã chết,♡Di⊹ễn♡Đà⊹n♡Lê♡Q⊹uý♡Đô⊹n nhưng sao lại có thể cảm thấy đau đớn chân thực như thế này.
Đau quá, đau quá! Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn nóng rực, toàn thân mệt mỏi rã rời như bị thiêu đốt…
“Vương Gia, ngài đã tỉnh rồi? Mũi tên kia cắm xuyên phổi, cần điều dưỡng thật tốt nếu không sẽ lưu lại di chứng.”
Tên? Sao ta lại trúng tên? Không phải ta nhảy xuống núi sao…
“Vương Gia, không thể đứng dậy! Vết thương lại bị vỡ, mau băng bó!”
Trước mắt ta biến thành màu đen, đầu đau muốn nứt. Ta cố gắng mở mắt, cổ họng khô khốc giống như chỉ cần há miệng sẽ phả ra khói: “Chuyện… Là thế
nào??”
Một nam nhân trung niên ăn mặc như thái y nói: “Vương Gia
không nhớ sao? Nửa tháng trước người dẫn binh giao chiến với người Hồ,
vô ý trúng tên ngã ngựa, hôn mê mấy ngày mới tỉnh lại.”
Một cận
vệ trẻ tuổi tiến lên một bước nói: “Đúng
rồi, ba ngày trước tiên hoàng
đã băng hà, truyền ngôi cho Thái tử, phong Điện hạ là An Thân Vương. Tân hoàng nói Vương Gia đang bị trọng thương, miễn tế điện và tham bái tân
hoàng.”
Tiên hoàng băng hà? Nhị ca lên ngôi?
Ta có chút mơ hồ hỏi: “Hôm nay là ngày tháng năm nào?”
“Hồi Vương Gia, Nhân Đức năm đầu, ngày hai mươi ba tháng bảy. Ngài hôn mê
vẻn vẹn sáu ngày, trí nhớ có chút hỗn loạn là bình thường, qua một hai
ngày nữa sẽ tốt hơn thôi.”
Không, không phải hôn mê sáu ngày! Mà là thời gian trôi ngược trọn vẹn sáu năm!
Lạc Trường An ta sống lại!!!
Là để chuộc tội sao? Là Thượng đế cho ta cơ hội gặp lại nàng lần nữa, dùng cả cuộc đời này để chuộc tội sao? Chuyện khiến ta ngày đêm bứt rứt, hối hận đằng đẵng sáu năm, có thể thay đổi sao???
Bên ngoài ồn
ào,ٿD♧iễn_Đ♧àn_L♧ê_Q♧uý_Đ♧ônٿ ta thu lại suy nghĩ. Ta khó khăn nuốt tắc
nghẹn trong cổ họng xuống, cố gắng khiến giọng nói trở nên bình thường:
“Bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào vậy?”
“Hồi Vương Gia, thủ lĩnh
người Hồ - Tô Cát Vương tới hoà thân, hoàng thượng phong Tiểu Công chúa
của Tĩnh quốc thành ‘Trường Phong Công chúa’ thay mặt Đại Khương hoà
thân với Tô Cát Vương, vĩnh tu cựu hảo, vì vậy trên triều đang reo
mừng…”
Hắn còn nói gì đó nhưng ta không nghe thấy. Giống như sét
đánh, ta không tin run giọng hỏi: “Người nào? Ngươi nói… Công chúa hoà
thân là ai?”
Hắn nhìn ta một cái kinh ngạc nói: “Là con gái một của Tĩnh Vương, tên Mẫn Tâm.”
Mẫn Tâm… Quân Mẫn Tâm!
* * *
Ta giục ngựa theo sau đội ngũ hoà thân cả ngày, không dám cách bọn họ quá
gần. Vết thương cũ ở ngực mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn nhưng không
sánh được một phần vạn đau đớn trong lòng ta! Ta cho rằng sống lại là
trời cao cho ta một cơ hội làm lại từ đầu. Không ngờ sau khi tỉnh lại,
tin tức đầu tiên nghe được lại là tin nàng sắp hoà thân lấy chồng phương xa.
Quả thực là sấm sét giữa trời quang! Ta nghĩ mãi không ra,
không biết lịch sử đã xảy ra sai lầm ở chỗ nào, vì sao sau khi sống
lại,☾Diễn✩Đàn✩Lê✩Quý✩Đôn☽ mọi chuyện trong quá khứ và toàn bộ trí nhớ
của kiếp trước lại khác nhau?
Suy nghĩ của ta đang không tập
trung thì thấy đội ngũ phía trước bỗng nhiên dừng lại. Đại Tướng quân
Tĩnh quốc ở cạnh xe của nàng nói gì đó, sau đó nàng vươn một cánh tay
trắng mịn xốc màn xe lên, nhìn về phía ta bên này… Một phút kia, lòng
của ta không khỏi căng thẳng, giống như bị một bàn tay vô hình níu lấy,
tinh thần thấp thỏm như đang đợi ngày phán quyết cuối cùng.
Vừa
chờ mong được nhìn thấy nàng, vừa sợ bị nàng nhận ra, cả người ta cứng
ngắc, tay nắm chặt cương ngựa. Có trời mới biết, tại khoảnh khắc kia
lòng của ta phức tạp đến nhường nào!
Song, nàng chỉ nhìn thoáng
qua ta liền lắc đầu, buông rèm xuống, ngăn cách ánh mắt của ta. Ngực ẩn
ẩn truyền đến cảm giác đau, vết thương lại nứt ra rồi sao? Ta che ngực
trái đang đau đớn, ngồi trên lưng ngựa, không có dũng khí đi về phía
trước một bước nào nữa…
Sau đó, ta liên lạc với mấy người cao thủ tâm phúc, cùng nhau ra roi thúc ngựa chạy tới Tô Cát quốc, ta muốn thừa dịp mang nàng đi trước khi nàng gả cho Tô Cát Vương.
Nhưng mà, nàng cự tuyệt.
Ngàn tính vạn tính lại không ngờ gặp mặt lần nữa lại là cảnh tượng lúng
túng. Nàng thay đổi rất nhiều, trong phút chốc nàng nhìn thẳng mắt ta,
đôi mắt đen như mực tựa một hồ sâu không thấy đáy, kiên nhẫn, kiên cường khiến ta không phản bác được. khoé miệng nàng chứa đựng nụ cười mỉa
mai, giọng nói châm biếm, dường như ta có ảo giác: Hình như nàng nhớ
chuyện kiếp trước, nàng nhớ rõ rằng ta đã tự tay ban cho nàng một mũi
tên, hình như nàng cực kì chán ghét ta.
Không lâu sau, nghe nói
Tô Cát Vương bị giết, lòng ta nóng như bị lửa đốt, không biết nàng có an toàn hay không. Ta thề đời này sẽ bồi thường nàng thật tốt, sẽ không để nàng gặp nguy hiểm… Vì vậy, ta phí hết tâm tư tốn ba ngày ba đêm mới
lẻn vào được Vương cung của Tô Cát quốc.
Nàng lại cự tuyệt ta lần nữa.
“Về sau Cửu Vương Gia không nên tới tìm ta nữa, ta sẽ không đi cùng ngài.
Quân Mẫn Tâm đã chết… Âm mưu cũng tốt, nguy cơ cũng được, ta không ngại
sống để mọi người thấy sự miệt thị của ta - những người hi vọng ta chết. Ta – Trường Phong Công chúa vẫn có thể thuận buồm xuôi gió lăn lộn ở
Tây Vực!”
Âm thanh của nàng còn lạnh hơn tuyết đọng vạn năm, nói
năng khí phách mang theo tự tin và kiên quyết không hợp với vẻ bề ngoài
của nàng. Dường như nàng thật sự nhớ chuyện của kiếp trước.
Ta chật vật rời đi. Một năm sau, ngày càng nghi ngờ, ta đến Lạc Hà cốc, muốn chứng nhận một chuyện…
Khi ta nhìn thấy phần mộ nho nhỏ được dựng từ những hòn đá kia, ngón tay
chạm đến hàng chữ nhỏ trên hòn đá, rốt cuộc ta cũng không chịu được nữa, đưa tay che mặt, nức nở nghẹn ngào khóc!
Mộ cố nhân, mộ cố nhân… Nàng nhớ! Quả nhiên nàng nhớ chuyện của kiếp trước!
Trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc ta cũng hiểu rõ vì sao chuyện của kiếp này và
trí nhớ trong kiếp trước lại có sự chênh lệch, vì sao nàng lại nhìn ta
bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình… Nàng sống lại trước ta, nàng cố gắng
thay đổi tất cả! Nàng hận ta!
Thì ra trời cao để ta sống lại lần nữa không phải để chuộc tội, cũng không phải để có lại nàng… Mà là để sám hối!
Ta hiểu rằng ta đã mất nàng vĩnh viễn… Bởi vì tội nghiệt của kiếp trước
nên ta phải dùng thời gian của cả đời này để sám hối với nàng!
Nước mắt cả đời dường như muốn chảy hết trong hôm nay. Mãi đến khi hoàng hôn ngả về phía tây, đến khi trăng lên đỉnh đầu ta mới chậm chạp khó khăn
đứng dậy, trong nước mắt ta xây một phần mộ bên cạnh ngôi mộ kia, hai
ngôi mộ sóng vai nhau, lạnh lẽo bi thương.
Lời cuối truyện: Có
vài thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có vài người quay lại chính là cả
đời. Không phải cứ trẻ tuổi khinh cuồng là có thể cứu lại được toàn bộ,
cũng không phải là sau khi trọng sinh sẽ có thể có lại tất cả lần nữa…
Kỳ thực, vận mệnh liều mạng muốn trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, có lẽ
cuộc sống bắt đầu lần nữa cũng không thể tiếp diễn theo suy nghĩ của
ngươi, mà là nhân quả tuần hoàn.
Tin tưởng số mạng ư? Dù sao ta cũng tin rồi.
Lời tác giả: Đăng ngoại truyện về Trường An lên ~~~ ừm, thật ra thì khi
viết trong lòng có ngàn cơn sóng lớn, nhưng khi bắt đầu viết lại không
viết được một phần vạn trong lòng… Đành chịu, tôi đã gắng sức rồi, mặc
dù viết tạm được.
Chương ngoại truyện này viết tại ngôi thứ nhất, thật ra thì một chương ngoại truyện không thể hoàn toàn viết ra suy
nghĩ của Lạc Trường An cho nên trong chính văn viết sơ lược về một câu
chuyện xưa. Nói thật, so với khách quan tỉnh táo, tôi cũng chưa từng
đánh giá qua Lạc Trường An này*, tin rằng trong lòng bạn đọc đều đã có
quyết định rồi.(Ý tác giả nói là LTA trong ngoại truyện.)
Vẫn là
câu nói kia: vận mệnh liều mạng muốn trở lại quỹ đạo ban đầu của nó, có
lẽ cuộc sống bắt đầu lần nữa cũng không thể tiếp diễn theo suy nghĩ của
ngươi.
Tin tưởng số mạng ư? Dù sao ta cũng tin rồi.