Từ sau cái chết giả
của Trần Tịch, Quân Mẫn Tâm thường nhìn thấy Kim Na đứng trên tường đất, hướng về phía bầu trời thổi một khúc sáo ngân nga xen lẫn đau buồn.
Quân Mẫn Tâm biết, đây là thủ khúc Trần Tịch vẫn thổi hàng ngày, tên là
“Nhạn Nam quy”.
Quân Mẫn Tâm lặng lẽ ngồi xuống cạnh Kim Na, từng nốt nhạc sầu bi theo ngón tay Kim Na thoát ra làm người ta muốn khóc.
Nàng biết, vị Công chúa này là thực lòng ái mộ Trần Tịch.
“Khi
còn bé ta từng hỏi A Dã Na, tại sao chàng cứ thổi mãi bài hát này.” Kết
thúc thủ khúc, Kim Na thì thào: “Chàng nói ‘ta cũng không thích bài hát
này, nó quá bi thương’. Ta hỏi chàng, vậy tại sao chàng còn thổi khúc
này mỗi ngày? A Dã Na nói rằng: Bởi vì thủ khúc này tên là “Nhạn Nam
quy”, chim nhạn bay về phương Nam, là cố hương nơi có mẫu thân chàng.”
Quân Mẫn Tâm đau lòng, nhìn Kim Na cười ấm áp: “Có đôi khi, ta thà tin rằng A Tịch chưa chết, có lẽ chàng vẫn sống ở nơi chúng ta không nhìn thấy
được.”
Đột nhiên Kim Na cầm tay Quân Mẫn Tâm, vô cùng kích động
nói: “Ta cũng nghĩ vậy! Trường Phong, ngươi cũng cảm thấy như thế đúng
không? Nhất định là các đấng Chân thần đã mang linh hồn chàng tới Thiên
đường, mỗi làn gió đều là chàng, mỗi một đám mây cũng đều là chàng, nơi
đâu cũng có A Dã Na! Chàng đang nhìn chúng ta!!!”
Quân Mẫn Tâm chỉ cười không nói.
“Thật lâu trước kia, A Dã Na là đầy tớ của ta. ddlqđ.Tiểu Mập Mạp Chàng thông minh dũng cảm, không khác gì một con dã thú nhỏ cứng đầu luôn không
chịu thoả hiệp, ta thực sự thích chàng. Các ca ca luôn ức hiếp chàng,
lúc ấy, nhìn ánh mắt vô cùng căm hận của chàng khi nhìn chúng ta thật
đúng là khiến người khác phải sợ hãi…” Dường như nghĩ đến điều gì đó,
đôi mắt Kim Na khôi phục lại trấn định và kiên cường, nàng cười như
không cười:
“A Dã Na ở cạnh ngươi hẳn là rất hạnh phúc, nhất định còn vui vẻ hơn khi ở cạnh ta! Khi ở cạnh ta, A Dã Na rất ít nói, rất
trầm tĩnh, nhưng chỉ cần trọng tâm câu chuyện chuyển lên người ngươi,
chàng liền nói như không bao giờ hết chuyện. Trường Phong, đôi khi ta
thật hâm mộ ngươi, bởi vì người A Dã Na yêu chính là ngươi.”
Nơi
mềm mại nhất trong lòng bị chạm phải, nội tâm Quân Mẫn Tâm cảm thấy áy
náy, nàng cong môi gợi lên một nụ cười chân thành không dễ phát hiện:
“Công chúa Kim Na, ngươi là nữ dũng sĩ của đại mạc, ta và A Tịch đều rất kính trọng ngươi!”
“Thật sao?” Kim Na hé môi cười một tiếng,
thân thiện đưa sáo kim trong tay cho Quân Mẫn Tâm, giọng nói sang sảng:
“Trường Phong, nói chuyện với ngươi rất vui, ta rất thích ngươi! Chiếc
sáo kim này, A Dã Na chưa kịp mang theo, ta vốn định an táng nó cùng chỗ với chàng, nhưng lại luyến tiếc! Bây giờ ta tặng nó cho ngươi, ta nghĩ, chàng muốn ở cùng một chỗ với ngươi hơn!”
“Vậy thì ngươi cứ giữ đi, coi như là vật kỉ niệm.” Quân Mẫn Tâm lắc lắc đầu, cười nhạt.
“Kỉ niệm?? Ta không cần. Ta phải nhìn về phía trước, không thể quay đầu!”
Kim Na nhét chiếc sáo vào tay Quân Mẫn Tâm, sau đó nghiêm mặt nói:
“Nhưng có chuyện ta cần nhắc nhở ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Gần đây phu nhân A Tháp rất ghen tị với ngươi, nàng ta được mọi người gọi
là đố phụ, cay nghiệt có tiếng, hạ độc là mánh lới của nàng ta. Vài năm
qua, không biết đã có bao nhiêu nữ nhân chết dưới độc của nàng ta rồi.
Trường Phong, ngươi nhất định phải coi chừng, cẩn thận đồ ăn không sạch
sẽ!”
“Hạ độc?” Tiểu Mập Mạp.ddlqđ Quân Mẫn Tâm sửng sốt, nghi ngờ hỏi: “Ta với nàng ấy không thù không oán, vì sao nàng ấy phải hại ta?”
Kim Na nhún vai: “Mục Lặc Vương dựng Vạn Tượng Lâu vì nữ nhân hắn yêu
thích, nhưng ‘nữ nhân hắn yêu thích’ kia không phải A Tháp! Không biết
nàng ta nghe được bóng gió ở đâu rằng nữ nhân Mục Lặc thích chính là
ngươi, vì vậy gần đây càng ghen ghét ngươi. Tóm lại, ngươi cứ cẩn thận
thì tốt hơn!”
Tâm tình tốt khó có được bị phá tan. Quân Mẫn Tâm
cảm ơn, trước khi trở lại tẩm cung nàng vội vàng nói với Mộc Cẩn và Tiểu Cửu về việc này. Về sau, đồ ăn do thiện phòng mang đến, Mộc Cẩn và Tiểu Cửu đều cẩn thận dùng ngân châm thử độc, rồi mới yên tâm mang lên cho
Quân Mẫn Tâm dùng.
Bước trên băng mỏng đã hơn nửa tháng nhưng vẫn không xảy ra vấn đề gì. Thẳng đến một ngày, một thị nữ có mái tóc xoăn, màu nâu mang tới một con dê con nướng, xốp, giòn ngon miệng, nói rằng
hôm nay là lễ sinh thần của phu nhân A Tháp, vì cảm tạ quà tặng quý giá
của Trường Phong Công chúa nên cố ý đưa một con dê nướng tới đây làm lễ
vật đáp lễ.
Quân Mẫn Tâm lệnh Mộc Cẩn nhận thịt dê, cười nói: “Để trắc phi hao tâm tổn trí rồi.”
Thị nữ kia vẫn chưa cáo lui, kiên trì nói: “Phu nhân có dặn dò, nô tỳ phải
tận mắt nhìn thấy Trường Phong Công chúa dùng thử thịt dê, nếu mùi vị
không ngon thì để nô tỳ mang về đổi!”
Quân Mẫn Tâm nháy mắt với
Mộc Cẩn, Mộc Cẩn liền lấy ngân châm ra thử nhưng không có gì khác
thường. Quân Mẫn Tâm thoáng yên tâm, cắt một miếng thịt dê đưa lên miệng nếm thử, cười nhạt nói: “Ngoài giòn trong mềm, mùi vị không tệ.”
“Công chúa thích là tốt rồi.” Thị nữ kia thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy chén bạc và dao nĩa, hành lễ cáo lui.
Nhưng thật không ngờ, nửa canh giờ sau đột nhiên Quân Mẫn Tâm cảm thấy ngột
ngạt khó thở, hô hấp không thông thuận, trong ngực như có một búng máu
nhưng không nôn ra được, trước mắt biến thành màu đen, sắc mặt trắng
bệch ngã ra đất hôn mê bất tỉnh. Nô Y và Khả Khả giật nảy mình, Mộc Cẩn
vội vàng bắt mạch cho nàng, hoảng sợ nói:
“Không ổn, đây là dấu hiệu trúng độc! ddlqd.Tiểu Mập Mạp Nô Y, Khả Khả, các ngươi nhanh đi mời ngự y!”
Nô Y và Khả Khả bị doạ sợ tới mức mặt trắng bệch như tờ giấy, lảo đảo chạy ra cửa vừa khóc vừa đi tìm ngự y. Tiểu Cửu nhíu đôi mày thanh tú, nắm
chặt kiếm, lo lắng nói: “Sao lại như vậy được! Rõ ràng đã dùng ngân châm thử, nhưng đâu có dị tượng gì!”
“Ta nên sớm nghĩ đến Tây Vực có
kỳ độc, không màu không vị, ngân châm cũng không thể kiểm tra ra!” Mộc
Cẩn duỗi tay điểm vài đại huyệt trên người Quân Mẫn Tâm, đề phòng độc
chạy vào tim. Nhìn gương mặt tái nhợt của Quân Mẫn Tâm, nàng khóc nức
nở, tự trách: “Trần Công tử vừa đi Công chúa liền xảy ra chuyện, nên làm gì bây giờ?”
“Bích Huyết linh đan!”
Đôi mắt Tiểu Cửu sáng lên, chợt hô: “Ta nhớ Lý lão có tặng một lọ Bích Huyết linh đan làm lễ
vật sinh thần cho Công chúa, có thể giải bách độc! Tiểu Tứ, nhanh đi tìm để Công chúa dùng, có lẽ có thể cứu người!!”
Mộc Cẩn mừng rỡ,
vội đi tìm khắp nơi nhưng tìm mọi chỗ không thấy liền tuyệt vọng ngã
ngồi dưới đất, lẩm bẩm: “Phải làm sao bây giờ, phải làm sao mới tốt
đây…?” Trong lúc tuyệt vọng, chợt nàng nhớ ra, những đồ vật quan trọng
Quân Mẫn Tâm luôn mang theo bên người. Liền chạy đến cạnh giường, lục
lọi trong vạt áo Quân Mẫn Tâm trong chốc lát quả nhiên tìm được một bình ngọc màu xanh.
Mộc Cẩn vui mừng quá đỗi, đổ ra một viên thuốc
màu xanh trong suốt, để ở chóp mũi ngửi thử, một làn hương thơm kỳ dị
lập tức bay vào mũi, thấm tận tâm can, trong nháy mắt liền có cảm giác
đầu óc minh mẫn khác lạ. Đây nhất định là Bích Huyết linh đan!
Chuyện không thể chậm trễ, Mộc Cẩn liền đổ ra hai viên thuốc, lấy nước trà
giúp Quân Mẫn Tâm nuốt vào. Khoảng một khắc đồng hồ trôi qua, màu xanh
tím trên mặt Quân Mẫn Tâm chậm rãi tiêu tán, hô hấp cũng dần bình phục,
dù vẫn suy yếu nhưng không còn rối loạn nữa.
Tiểu Cửu và Mộc Cẩn
xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc này Nô Y và
Khả Khả đưa lão ngự y kịp thời chạy tới, Mộc Cẩn phân phó:
“Tiểu
Cửu, ngươi vào trong phòng, ở đầu giường có một cái rương, ngươi lấy
Thiên Sơn tuyết liên ra đây hoà với nhân sâm ngàn năm, mang đi sắc thành thuốc! Nhớ kĩ, phải đích thân sắc thuốc, không thể để người khác động
vào!”
Tiểu Cửu gật đầu, thấy Mộc Cẩn xắn tay áo, cầm chín thanh đao Liễu Diệp nhỏ đi ra cửa, vội hỏi: “Ngươi đi
đâu vậy?”
Vẻ mặt Mộc Cẩn nghiêm túc, cắn răng lạnh lùng nói: “Ả A Tháp đó, tuyệt không thể tha thứ!”
Lại qua nửa canh giờ, Quân Mẫn Tâm tỉnh lại. ddlqd.TMM Nhớ lại những việc vừa xảy ra, nàng chỉ cảm thấy vô cùng bi thương.
Nàng vô tâm hại người, nhưng người khác lại muốn hãm hại nàng! Phòng nhân
chi tâm bất khả vô*, nếu nước giếng đã phạm nước sông, vậy đừng trách
nàng không nương tay.
*Phòng nhân chi tâm bất khả vô: Vế sau của
câu ca dao “hại nhân chi tâm bất khả hữu, phòng nhân chi tâm bất khả
vô”. Nghĩa là không nên có ý hại người, mà cũng không thiếu sự đề phòng
bị người hại. (Theo vinabase.com)
Khẽ vuốt lồng ngực phát đau, nàng nhìn xung quanh một vòng, hỏi Tiểu Cửu đang chờ ở một bên: “Mộc Cẩn đâu rồi?”
“Ả A Tháp hạ độc Công chúa, Tiểu Tứ đi tìm ả rồi.” Tiểu Cửu đưa chén thuốc giải độc lên, cung kính nói.
Mộc Cẩn đi tìm A Tháp rồi? Nữ nhân độc địa đó cũng không phải hạng dễ đối
phó! Quân Mẫn Tâm cảm thấy hình như việc này không hề đơn giản, một dự
cảm chẳng lành tràn ngập trong lòng nàng.
Quả nhiên, không tới
một khắc liền thấy A Tháp khí thế hung dữ chạy vào tẩm điện, Mục Lặc đi ở phía sau kề loan đao trên cổ Mộc Cẩn, áp giải nàng vào điện. Sắc mặt
Mộc Cẩn rất khó coi, có lẽ bị phu thê Mục Lặc ức hiếp.
Quân Mẫn
Tâm còn chưa lên tiếng, A Tháp đã chống nạnh ngẩng đầu nói: “Trường
Phong Công chúa, ta với ngươi không thù không oán, có thiện ý tặng ngươi thịt dê, vì sao ngươi lại xúi giục người khác ngậm máu phun người, vu
oan ta hạ độc trong thịt?!”
Mộc Cẩn trừng mắt hạnh, lạnh lùng
nói: “Sau khi Công chúa nhà ta ăn thịt dê ngươi tặng, chỉ chốc lát sau
đã ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tím bầm! Nếu không phải kịp
thời cứu chữa, e rằng mệnh đã sớm mất trong tay kẻ tiểu nhân rồi!”
Tay Mục Lặc gác đao trên cổ Mộc Cẩn nắm lại thật chặt, hắn ngưng mắt nhìn
Mộc Cẩn lửa giận ngút trời, toét miệng cười: “Vu oan trắc phi là trọng
tội, đừng chỉ nói miệng không có bằng chứng, ngươi có chứng cớ không?”
“Ngự y có thể làm chứng!” Giọng nói Mộc Cẩn trong trẻo: “Còn có thịt dê
thừa, nếu trắc phi A Tháp nói không có độc, vậy có dám ăn vài miếng
không?”
Mục Lặc nói: “Ngự y, ngươi nói đi?”
Lão ngự y ở
một bên khom lưng hành lễ: “Quả thật Công chúa có dấu hiệu trúng độc,
lúc thần chạy đến thì đã thoát khỏi nguy hiểm.”
“Cẩu nô tài to
gan! Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ mưu hại Trường Phong Công chúa?!” A
Tháp tát lão ngự y một cái khiến ông ngã xuống đất, trừng mắt cười lạnh
nói: “Được! Ta sẽ nếm thử thịt dê này, để bọn tiểu nhân ngậm máu phun
người các ngươi hiện nguyên hình!”
Dứt lời, nàng ta hừ lạnh một
tiếng, ưu nhã vặn vẹo thân hình như rắn nước đi tới trước bàn, xé mấy
miếng thịt dê đưa vào trong miệng, nuốt xuống dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cười lạnh nói: “Đại Vương làm chứng, nhất định phải trả thần thiếp một cái công đạo!”
Hai khắc trôi qua nhưng sắc mặt A Tháp vẫn hồng nhuận, bình yên vô sự.
Mục Lặc hơi mất kiên nhẫn, buông Mộc Cẩn ra nhíu mày nói: “Nữ võ sĩ, ngươi biết tội của ngươi chưa?”
Sắc mặt Mộc Cẩn hết sức khó coi, không thể tin được, lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào… A Tháp, ngươi giở trò hề gì vậy?”
“Im miệng!” Quân Mẫn Tâm nằm ở trên giường dùng hết hơi sức khẽ quát một
tiếng. Nàng chậm rãi xuống giường, yếu ớt hành lễ với Mục Lặc và A Tháp, khom người thật sâu, vô cùng áy náy nói: “Thật có lỗi, Đại Vương, phu
nhân A Tháp! Bổn cung quản lý không tốt, để nô tỳ mạo phạm phu nhân,
thỉnh phu nhân nể mặt ta, bỏ qua cho nàng lần này! Mẫn Tâm vô cùng biết
ơn…”
“Công chúa!” Mộc Cẩn và Tiểu Cửu đồng thời nhỏ giọng hô.
“Quỳ xuống!” Quân Mẫn Tâm nhìn họ, vẻ mặt lạnh lùng: “Quỳ xuống, thỉnh cầu phu nhân tha thứ!”
Mộc Cẩn rũ mắt, hai tay nắm thật chặt, móng tay cắm vào da thịt. Cuối
cùng, nàng “bịch” một tiếng thẳng tắp quỳ xuống! Tiểu Cửu và Nô Y, Khả
Khả cũng gập đầu gối, quỳ xuống trước mặt A Tháp.
A Tháp không
thèm đếm xỉa liếc mắt nhìn mấy người đang quỳ dưới đất, đắc ý nở nụ
cười, cắn răng lạnh lùng nói: “Bỏ đi, nếu lại có lần sau ta sẽ không dễ
dãi như thế này nữa đâu!”
Quân Mẫn Tâm khom lưng lần nữa, ngoan ngoãn nói: “Đa tạ phu nhân!”
A Tháp cười lạnh, kéo cánh tay Mục Lặc nghênh ngang rời đi, tựa như một con Khổng Tước thắng trận kiêu ngạo ngẩng đầu!
Bọn họ vừa đi, Quân Mẫn Tâm không chịu được cơ thể yếu ớt nữa liền ngã xuống đất.
“Công chúa!” Tiểu Cửu và Mộc Cẩn cùng nhào tới, đỡ được nàng.
Quân Mẫn Tâm khổ sở cười một tiếng, nói xin lỗi: “Tiểu bất nhẫn, tắc loạn
đại mưu*. Xin lỗi, hôm nay ta thật vô dụng, để các ngươi chịu thiệt
thòi.”
*Một câu nói của Khổng Tử: Xảo ngôn loạn đức. Tiểu bất
nhẫn, tắc loạn đại mưu. Có nghĩa là lời giả dối làm rồi loạn tâm thiện.
Không nhịn được điều nhỏ nhặt, sẽ làm hư chuyện đại sự. (Theo
blog.zing.vn)
“Công chúa, nô tỳ chỉ cảm thấy đau lòng cho người, rõ ràng là người ăn thịt dê của ả nên mới trúng độc, vì sao…”
“Nha đầu ngốc, A Tháp không hổ là người bên cạnh Mục Lặc, sao nàng ta có thể để các ngươi nắm thóp?” Quân Mẫn Tâm chậm rãi thu lại nụ cười, thở dài
một tiếng, vẻ mặt hờ hững: “Nếu ta đoán không sai thì thịt dê này hẳn
không có độc. Chân chính dính độc là cái chén và bộ dao nĩa mà nàng thị
nữ kia dùng để đựng thịt dê.”
Người không phạm ta, ta không phạm
người, người nếu phạm ta, ta nhất định giết! A Tháp, ngươi trù tính mưu
hại ta như vậy, khiến ta mất hết uy tín trước mặt Mục Lặc. Vậy đừng
trách ta không nể mặt.