Mặc dù Vương thành hôm nay không bằng một nửa kinh thành năm đó của Ly quốc, nhưng dưới sự cai trị của Tĩnh Vương vẫn phồn hoa như lúc ban đầu. Thị dân nâng tay áo
thành mây, người đông như kiến. Trong thành dùng xe ngựa bất tiện, vì
vậy ba người xuống xe đi dạo.
Du ngoạn xunh quanh một hồi, Quân
Mẫn Tâm chợt nghe phía xa tựa như có tiếng tỳ bà quen thuộc lúc có lúc
không, nàng ngẩn ra bất giác dừng chân lắng nghe. Không ngờ trên đường
người đi đông đúc xô đẩy nhau, chỉ trong chốc lát Quân Mẫn Tâm bị lạc
mất mấy người Quân Nhàn.
Trời chiều thu hẹp chỉ còn lại một chút
ánh chiều tà, kết thúc một ngày hè nóng nực. Trên đường người qua lại
thưa dần, các cửa hàng đều thu dọn chuẩn bị đóng cửa. Quân Mẫn Tâm bị
lạc một mình đứng trước cửa một tiệm tạp hóa, lẳng lặng nhìn người đi
đường lui tới.
Nàng thầm than trong lòng: Trời sắp tối rồi, mình
mặc cẩm y hoa lệ như vậy không nên để bọn môi giới bán người trói đi bán mới tốt!
Đang suy nghĩ thì nghe sau lưng có một âm thanh khàn
khàn già nua truyền đến: “Tiểu cô nương, có cần lão hủ xem cho cô nươg
một quẻ?”
Quân Mẫn Tâm quay đầu lại , lúc này nàng mới phát hiện
ra trên thềm đá cạnh tiệm tạp hóa có một vị lão giả mặc áo bào màu xám
đen, tuổi đã lớn, tóc bạc da mồi, cằm gầy nhọn để một chòm râu màu xám
trắng.
Lão giả nhắm mắt dưỡng thần, đôi tay khép lại trong tay áo, phía trước dùng một tấm vải rách bày gian hàng bát quái, trên đó bày trí những vật dùng để xem bói, trên cây gậy trúc treo một lá cờ, trước sạp người xem thưa
thớt, tiền đồng trong chén không có một phân lộ ra vẻ đìu hiu nghèo
túng.
Quân Mẫn Tâm nhìn lão giả đang nhắm mắt khép tay, không xác định hỏi: “Lão tiên sinh đang nói chuyện với ta sao?”
Ngay cả mí mắt lão giả cũng không buồn nâng chỉ run chòm râu hỏi ngược lại: “Trước mặt lão hủ còn có người khác sao?”
Kỳ quái, lão tiên sinh này nhìn rất quen, chẳng lẽ kiếp trước đã từng gặp qua?
Cảm giác quen thuộc khiến Quân Mẫn Tâm cực kì nghi ngờ. Suy nghĩ một chút,
nàng thoải mái ngồi xổm trước sạp bát quái của lão giả hỏi: “Lão tiên
sinh biết bấm Thiên Cơ?”
Lão giả không gật đầu cũng không lắc đầu, lấy giấy bút: “Thiên Cơ chưa nói tới, bất quá có thể biết được quá khứ đã qua.”
Quân Mẫn Tâm suy tư trong chốc lát, cầm bút viết lên giấy một chữ “Tịch” nói: “Thỉnh lão tiên sinh phân giải chữ này.”
Tư thế lão giả vẫn không thay đổi, vừa mở mắt nhìn sau đó rất nhanh nhắm
mắt lại, chậm rãi nói: “'Tịch' trên là nhà, dưới là thúc, nhà là nơi che mưa chắn gió, thúc là người thân. Người này nhất định là người trung
nghĩa đáng để dựa vào cả đời, là người dễ thân cận. Chỉ là….” Lão giả
dừng lại, sau đó nói tiếp: “Chỉ là chữ 'Tịch' quá mức vắng lạnh, vả lại
nét bút cô nương mạnh yếu không đều, lộ vẻ do dự. Lão hủ xin khuyên cô
nương một câu: Có vài thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có vài người quay
lại chính là cả đời.”
Nghe được câu nói sau cùng, lòng Quân Mẫn
Tâm run lên một cái: Có vài thứ mất đi chính là vĩnh viễn, có vài người
quay lại chính là cả đời. Sự việc kiếp trước đoán thật chính xác a!
Lão giả trước mặt lại hỏi: “Cô nương, vì sao không xem cho mình?”
Quân Mẫn Tâm khẽ cười khổ, từ trong túi nhỏ móc ra một khối bạc vụn thả vào
trong chén nhưng không trả lời. Không nói lão giả này xem có linh nghiệm hay không, chẳng biết tại sao, nàng chính là không muốn người khác đoán ra chuyện cũ trước kia, nàng vĩnh viễn không muốn nhớ tới. Hoặc là nói, nàng đang sợ.
“Tiểu cô nương cho nhiều vậy, không bằng lão hủ xem chữ cho cô nương?” Dứt
lời, lão giả cầm bút, trên một tờ giấy trắng khác viết lên một chữ 'vũ'
phiêu dật[1], viết xong đôi tay lại khép lại vào trong tay áo, nói:
“Vũ là 'cánh', theo gió mà lên. Tất có thể giúp cô nương đi lên Cửu Tiêu
Bảo Điện. Nhưng, 'vũ' cũng là con dao hai lưỡi sắc bén, một thanh trong
triều, một thanh hướng ra ngoài. Dùng tốt thì là một bước lên mây, dùng
không tốt chính là lưỡi dao sắc bén hại người hại mình. Tiểu cô nương,
phải thận trọng!”
Quân Mẫn Tâm nghe xong tuy trong lòng tràn đầy nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu nói: “Đa tạ tiên sinh chỉ điểm.”
Cảm giác quen thuộc trong lòng càng dâng lên mãnh liệt. Rốt cuộc là vào lúc nào, nơi nào đã gặp qua lão nhân này đây?
Quân Mẫn Tâm đứng dậy, khi cúi đầu liếc mắt thoáng qua, nàng lập tức ngây
người. Nàng nhìn thấy thanh tỳ bà kia! Một thanh tỳ bà lẳng lặng nằm sau lưng lão giả, một thanh tỳ bà đỏ tươi như máu!
Nàng đã nhớ ra mình từng gặp lão giả ở nơi nào.
Kiếp trước, năm nàng tám tuổi cùng tiểu thúc và Trần Tịch xuất cung du
ngoạn, không ngờ lạc mất bọn họ. Khi đó Quân Mẫn Tâm cũng đứng trước một tiệm tạp hóa khóc nức nở. Cho đến khi có một vị lão đạo kì quái ở sau
cửa hàng tặng cho nàng một thanh tỳ bà máu đỏ, nàng mới dừng tiếng khóc
thút thít lại. Quân Mẫn Tâm vô cùng yêu thích thanh tỳ bà này, vì vậy
vẫn mang theo bên người mười năm, cho đến khi nàng mười tám tuổi chết
đi.
Sẽ không nhận lầm, màu sắc thanh tỳ bà này, mỗi một dây cung mỗi một hoa văn đều cực kì quen thuộc với nàng!
Lão giả thấy Quân Mẫn Tâm thất thần nhìn tỳ bà đỏ, hắn cười thần bí, ôm lấy tỳ bà chỉnh dây đàn, ngón tay thon dài gảy lên mấy nốt nhạc leng keng.
Sau đó, từng nốt nhạc giống như tập trung tại đầu ngón tay lão giả, chảy xuôi thành dòng sông nhỏ êm ái.
Tiếp đó là một tiếng xé rách như tơ, tiếng đàn đột nhiên thay đổi, khúc điệu trở nên cao vút dày đặc như cuồng phong sậu vũ[2], vừa như hàng nghìn
đợt sóng tức giận gào thét, khiến cho người ta cảm thấy gió thổi không
ngừng, bất an lo lắng.
Đầu ngón tay lão giả linh hoạt dùng tốc độ nhanh nhất bay múa trên dây đàn, tùy ý gảy lên khúc điệu khí thế hùng
hồn, trước mắt phảng phất như có thiên quân vạn mã gầm thét lao đến, đao quang kiếm ảnh phong hỏa lang yên[3], chẳng mấy chốc thiên hôn địa ám
đất rung núi chuyển! Đao kiếm! Tinh kỳ! Liệt hỏa! Kèn hiệu! Chém giết!
Khí thế cường đại đập vào mặt làm lòng người nổ tung, tuyên truyền giác
ngộ!
Cuối cùng tứ huyền[4] đảo qua, thanh âm im bặt.
Người đi đường đều dừng chân ồn ào nhìn về bên này, vẻ mặt chấn động. Trong
nháy mắt bốn phía có thể nghe thấy tiếng kim rơi trên mặt đất, chỉ có âm thanh lượn lờ, quẩn quanh không dứt.
Quân Mẫn Tâm cũng bị tiếng
tỳ bà dọa cho sợ ngây người, nàng nhớ tới lời Quân Liên Thư từng nói với nàng: “Trong tiếng tỳ bà của ngươi có thiên quân vạn mã?”
Sai lầm rồi, sai lầm rồi!!
Kiếp trước mình gảy tỳ bà mười năm, nói gì một khúc có thể kinh diễm tứ
phương, cuối cùng cũng chỉ biết một chút điệu khúc dân gian Giang Nam
không đau đớn!
Cái gì là thiên quân vạn mã? Cái gì là tỳ bà? – Đây mới thật sự là tỳ bà!
“Tỳ bà thế nào?” Lão giả vẫn hạ mí mắt như trước, nhàn nhạt hỏi.
Quân Mẫn Tâm không biết ông ta hỏi 'thanh tỳ bà này thế nào' hay là 'ông ta
gảy tỳ bà thế nào?'. Nàng im lặng hồi lâu mới nói: “Tỳ bà như máu, màu
sắc đỏ tươi như vậy gợi người nhớ tới máu chim quyên. Tiểu nữ bất tài,
không cách nào
xuất ra được một phần vạn tiếng tỳ bà tuyệt diệu như lão
tiên sinh. Chỉ cảm thấy một khúc đi qua, giống như bản thân đã tự mình
trải qua một cuộc chiến lớn không gì sánh được, rung động bên trong
không thể nói thành lời!”
Lão giả nghe vậy chợt cười ha ha, nói:
“Lần trước khi thấy cô nương, cô nương còn vô dụng đứng ở nơi này khóc
nức nở. Hôm nay gặp lại, quả nhiên cô nương khiến lão hủ thay đổi cách
nhìn! Như vậy, tỳ bà này tặng cô nương!”
Quân Mẫn Tâm kinh hãi!
Lần trước gặp nàng? Theo lý mà nói sau khi nàng sống lại, năm tháng cũng sẽ bắt đầu lại từ đầu. A Tịch không nhận ra nàng, sao lão đạo này có thể?
Ông ta nói lần trước gặp nàng, tức là lão đạo cũng nhớ chuyện kiếp trước của nàng. Làm sao có thể! Làm sao có thể!
Chẳng lẽ… Mình sống lại có liên quan tới lão đạo?!
Trong lòng nàng muôn vàn nghi ngờ. Trong phút chốc, ngàn vạn suy nghĩ ập tới. Đến khi Quân Mẫn Tâm phục hồi tinh thần thì lão đạo đã sớm đi xa, chỉ
còn thanh tỳ bà đỏ tươi như máu nằm lẳng lặng dưới chân nàng. Quân Mẫn
Tâm ôm tỳ bà đuổi theo, vội vàng la lên: “Lão tiên sinh! Lão tiên sinh
xin dừng bước! Xin tiên sinh chỉ giáo!”
Từ sâu trong dòng người,
thanh âm lão đạo vững vàng truyền đến: “Ta chỉ nói cho cô nương biết,
khúc tỳ bà này gọi 'Thiên Quân Phá', nhớ lấy!”
Thiên Quân Phá… Thiên Quân Phá, một khúc tỳ bà phá nghìn quân!
“Thiên Quân… Phá” Quân Mẫn Tâm ôm tỳ bà đứng trong dòng người kinh ngạc, tự lẩm bẩm.
Khi đó dù thế nào Quân Mẫn Tâm cũng không ngờ được chính thanh tỳ bà này sẽ thay đổi số mạng cả đời của nàng. Thế nhưng nàng cũng chưa từng chú ý
tới, phía dưới ống tay áo lão giả là những khớp xương thon dài vì nàng
gảy lên khúc điệu, đôi tay trắng nõn linh hoạt, trẻ tuổi như vậy, xinh
đẹp như vậy.
Khi Quân Nhàn và Trần Tịch đang lo lắng đi tìm thì
thấy được bóng dáng Quân Mẫn Tâm gầy yếu nhỏ bé đứng cô đơn giữa đường,
ánh mắt phức tạp nhìn về phương xa. Người xung quanh vội vàng đi qua, mà lẳng lặng nằm trong ngực nàng là một thanh tỳ bà xinh đẹp đỏ tươi. Tỳ
bà như máu, kiều diễm như vậy làm cho người nhìn thấy hoảng, không biết
vì sao tâm đau.
Trở lại trong cung, Quân Mẫn Tâm thử gảy qua khúc điệu 'Thiên Quân Phá' mà
lão đạo dạy nàng, nhưng thủy chung không gảy được khúc điệu oanh liệt
khoáng đạt như vậy, suy cho cùng vẫn không có được một phần khí thế
thiên quân vạn mã.
Ngoài cửa sổ đã là ánh chiều tà. Nhiều lần
luyện tập không có kết quả, Quân Mẫn Tâm thở dài một tiếng đặt tỳ bà
xuống, xoa xoa cánh tay đau nhức.
“Tỳ bà tốt!” Đúng lúc này, cửa
phòng bị người đẩy ra, Quân Nhàn cười thong thả bước vào: “Nghe cháu gái nhỏ gảy tỳ bà, tài nghệ đúng là vô sự tự thông[5], quả là kỳ tài!”
Kiếp trước nàng không màng chính sự, cả ngày đắm chìm trong dây đàn vũ nhạc, nàng đã khổ luyện đàn tỳ bà mười năm, sao có thể vô sự tự thông?
Vừa thấy nam tử tuấn mỹ cả người triều phục nguyệt sắc, Quân Mẫn Tâm hơi
buồn bực, nhào vào lòng tiểu thúc cười nói: “Sao tiểu thúc lại tới đây?
Vân Hoàn, mau mang trà!”
Vân Hoàn lập tức rót trà ngon, cung kính dâng lên.
Mấy ngày trước Vân Hoàn vì nói năng lỗ mãng, Quân Mẫn Tâm phạt nàng ta đứng ở bên ngoài. Kết quả ngày hôm đó Quân Mẫn Tâm cùng nhóm tiểu thúc ra
cung chơi đùa, quên chuyện này không còn một mống. Đợi đến xá lệnh của
Công chúa thì Vân Hoàn đã đứng dưới ánh nắng chói chang cả một buổi
chiều, cuối cùng chịu không nổi hôn mê bất tỉnh. Từ đó về sau Vân Hoàn
thu liễm rất nhiều, thỉnh thoảng nói chuyện đều là giọng nhỏ nhẹ, khi
nàng ta nhìn Quân Mẫn Tâm, ánh mắt vẫn lộ vẻ khiếp sợ.
Quân Nhàn mở nắp thổi đi lớp trà vụn, uống một ngụm khen: “Trà ngon!” Chọc cho Quân Mẫn Tâm mím môi cười.
“Hôm nay tiến cung trao đổi với Vương huynh chuyện biên chế Tĩnh quân, thuận tiện mang đồ tốt đến cho con.”
Hắn đặt ly trà xuống, giữa trường bào lưu vân lấy ra một thanh đoản kiếm
màu đen nhẹ nhàng đặt lên bàn, tựa như đối đãi với một món trân bảo dễ
vỡ, chậm rãi mở miệng nói: “Thanh đoản kiếm này gọi 'Thanh Hồn', là bảo
vật thượng cổ chém sắt như chém bùn. Mặc kệ giết bao nhiêu người thanh
kiếm cũng không dính một giọt máu. Lúc trước vốn là chiến lợi phẩm phụ
thân đưa cho mẫu thân khi bà còn là nữ hoàng Ly quốc, những năm nay vẫn
mang theo người. Trước khi mẫu thân mất lưu lại di ngôn, để ta mang
thanh kiếm này giao lại cho con. Mấy hôm nay nhiều chuyện quên mất việc
này, hôm nay ta đưa lại cho con.”
Đầu ngón tay Quân Mẫn Tâm mềm mại chậm rãi chạm vào thân kiếm lạnh như băng, không tin được nói: “Bà nội nói… Đưa cho con?”
“Đúng vậy. Thanh Hồn là vương giả chi nhận[6], hôm nay bà chịu truyền nó cho con là nói rõ lão nhân gia rất để mắt tới con!”
Quân Nhàn vuốt đầu nhỏ của nàng nói: “Ta lại cảm thấy thanh kiếm này sát khí quá nặng. Thôi, nếu con không thích sẽ đưa người khác!”
[1]Phiêu dật: phóng khoáng.
[2]Cuồng phong sậu vũ: mưa rào gió lớn.
[3]Phong hỏa lang yên: khói báo động.
[4]Tứ huyền: nốt nhạc trong nhạc dân tộc tương đương với nốt thứ 6 trong giản phổ.
[5]Vô sự tự thông: không cần thầy dạy cũng biết
[6]Vương giả chi nhận: lưỡi dao vương giả