Quý Thính bị tiếng sầm rền làm giật mình, nằm trên giường lầm bầm hỏi: "Sao vậy! "
"Trời mưa rồi.
" Mục Dự Chi nhìn dáng vẻ say khướt của nàng, nhất thời có chút bất đắc dĩ: "Điện hạ, người thực sự không quay về sao?"
Quý Thính nhắm mắt lại không động đậy, giọng nói cũng có phần không tỉnh táo: "Không phải ngươi sợ nhất là ta sẽ quá để ý đến Thân Đồ Xuyên sao, ta không về mà còn không tốt?"
"Tốt, nhưng ta sợ ngày mai người dậy sẽ hối hận.
" Mục Dự Chi thong thả ngồi xuống bàn, các bảy, tám bước với nàng: "Dù nói thế nào thì hôm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của điện hạ, rượu giao bôi còn chưa uống, tốt nhất là vẫn nên trở về đi.
"
Quý Thính nghe nhưng vẫn không chịu mở mắt ra, khóe môi hơi nhếch lên: "Không ngờ lại có một ngày nghe thấy Mục Dự Chi khuyên ta đến chỗ Thân Đồ Xuyên, ngươi không sợ hôm nay ta đi thì sau này càng không thể rời bỏ hắn sao?"
"Vậy phải xem điện hạ nghĩ thế nào, nếu thực sự hết lòng hết dạ với hắn, dù cho ở trong phòng ta cả đời cũng không thể rời bỏ hắn.
" Vẻ mặt Mục Dự Chi ôn hòa, bình tĩnh: "Vì thế, trốn nhất thời có ích gì không?"
Quý Thính hơi khựng người, chậm rãi mở mắt ra: "Ta không có ý định trốn.
"
"Ồ?" Mục Dự Chi nhướng mày.
Quý Thính cong môi, lại tiếp tục lười biếng: "Ta chỉ thực sự không muốn gặp hắn.
"
Mục Dự Chi lẳng lặng nhìn nàng, ngay sau đó khẽ cười: "Cũng được, nếu điện hạ không muốn đi thì cứ ở chỗ ta, ta qua nhà kề ngủ một đêm.
"
Quý Thính ngáp một cái: "Ta cũng ngại làm tu hú chiếm tổ chim khách, ngươi ở lại đi, ta qua nhà kề.
"
Mục Dự Chi dừng một chút: "Cả người điện hạ toàn là mùi rượu, đã ám căn phòng này của ta muốn bỏ luôn rồi, không cần gieo vạ sang nhà kề của ta nữa.
"
"! Ta còn tưởng sao ngươi lại tốt thế, ngay cả phòng ngủ mà cũng có thể nhường cho ta, ai ngờ lại chê ta.
" Quý Thính thật sự cạn lời.
Mục Dự Chi bật cười: "Điện hạ khát không? Muốn uống nước trà không?"
"Ừ.
" Quý Thính cả người đều toát lên vẻ biếng nhác ngồi dậy, hôm nay nàng mặc bộ đồ và trang sức gần mười lăm cân, còn đãi khách từ trưa đến tối, mệt đến độ mỗi cái xương đều thất rã rời, chỉ ngồi lên thôi cũng tốn không ít sức lực.
Mục Dự Chi rót chén nước ấm, lại cho thêm một thìa mật ong, đứng dậy đưa đến bên giường, Quý Thính nhận lấy uống một nửa rồi vươn tay trả lại cho hắn ta, kết quả Mục Dự Chi vừa mới giơ tay ra nàng đã buông ra rồi, cái chén trực tiếp rơi xuống người Mục Dự Chi, áo bào đang yên đang lành ướt cả mảng lớn.
"Điện hạ người! " Mục Dự Chi vô cùng bất đắc dĩ.
Quý Thính ngượng ngùng nở nụ cười, thấy vui khi người làm ra việc này là bản thân nàng, nếu là Phù Vân thì không thể không bị một người thích sạch sẽ là hắn ta quở mắng một trận.
Quả nhiên Mục Dự Chi chẳng biết làm sao với nàng, chỉ cạn lời nhìn áo bào dính nhơn nhớt của mình.
Quý Thính vội nói: "Mau mau cởi ra, cẩn thận đừng để thấm vào bên trong.
"
Mục Dự Chi mím môi, cuối cùng cũng khó mà chịu đựng nổi, lùi về sau vài bước, quay lưng với Quý Thính rồi cởi áo bào ra, tiện tay ném xuống đất, liếc mắt nói: "Hôm nay điện hạ mệt lắm rồi, mau đi nghỉ đi, ta không làm phiền nữa.
"
Quý Thính đáp một tiếng, nhìn hắn ta đi khỏi rồi tiếp tục nằm xuống.
Mục Dự Chi vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ, đang định đi sang nhà kề dọc theo hành lang thì đột nhiên chỗ cửa biệt viện có tiếng tranh cãi ầm ĩ truyền đến, hắn ta nhíu mày dừng bước, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn về phía nguồn gốc âm thanh.
Mưa vẫn đang rơi, sấm vang chớp giật khiến lòng người bực dọc nóng nảy, Thân Đồ Xuyên mặc kệ những người khác ngăn cản, lạnh lùng đi vào trong sân viện của Mục Dự Chi, nhìn thấy Mục Dự Chi y phục không ngay ngắn thì mắt tối sầm xuống.
Mới nãy Mục Dự Chi đã đoán ra là hắn rồi, thấy hắn đứng trong mưa cũng không bất ngờ, bình tĩnh hỏi một câu: "Không còn sớm nữa, phò mã gia không ở trong phòng nghỉ ngơi, tới chỗ ta làm gì?"
"Điện hạ đâu?" Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt hỏi.
Khóe môi Mục Dự Chi cong lên nhưng ý cười không hề chạm tới đáy mắt: "Điện hạ đã nghỉ ngơi rồi.
"
Dường như trời càng mưa dữ dội, Thân Đồ Xuyên không che ô, bộ hỉ bào ướt đẫm, nước mưa nhỏ xuống từ cằm, nhưng vì khí chất của hắn quá đỗi cao ngạo lạnh lùng nên không thấy nhếch nhác chút nào.
"Nàng ấy uống say, đi nhầm chỗ, bây giờ ta đến đón nàng.
" Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc nói hết câu rồi nhấc chân đi vào phòng ngủ của Mục Dự Chi.
Khi hắn đi tới hành lang, Mục Dự Chi đưa tay ngăn lại, lạnh nhạt nói: "Điện hạ uống rượu thật nhưng không say đến nỗi không biết mình ở đâu, phò mã gia vẫn nên quay về đi.
"
Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên vẻ tàn ác lạnh lùng, ngay sau đó định mặc kệ hắn ta ngăn cản đi vào bên trong, nhưng chưa đi được bước nàom, Chử Yến đột nhiên xuất hiện, nghiêm mặt ngăn trước cửa phòng ngủ.
"Ngươi cũng cản ta?" Thân Đồ Xuyên nhìn chằm chằm Chử Yến.
Chử Yến bình thản: "Ty chức đã nói, chỉ cần Thân Đồ công tử còn là phò mã ngày nào thì ty sẽ không nhắm vào ngài ngày ấy, lúc này ngăn cản ngài thuộc chức trách của ta, điện hạ đã nghỉ ngơi rồi, mời phò mã gia về cho.
"
"Ta muốn đưa nàng đi.
" Thân Đồ Xuyên vẫn cố chấp như cũ.
Mục Dự Chi khẽ xì một tiếng: "Nếu Thân Đồ Xuyên muốn làm phu quân của điện hạ thì ngay từ đầu phải biết rằng điện hạ tuyệt đối không thể chỉ có một mình ngươi, không phải sao?"
Trong mắt Thân Đồ Xuyên như có núi băng vạn năm, hai tay trong áo dần siết chặt lại thành nắm đấm, Chử Yến cũng im lặng nắm chặt đao, nhất thời bầu không khí căng thẳng đến cực hạn.
"Ồn ào gì vậy hả?" Cửa phòng ngủ mở ra, Quý Thính mang theo ba phần men say đi ra, lúc tầm mắt của ba người đều tập trung lên mình, nàng không vui nhếch môi: "Vây hết ở đây làm gì? Khiến người ta ngủ cũng không được ngon.
"
Chử Yến và Mục Dự Chi liếc mắt nhìn nhau, đều lùi về sau hai bước, chỉ có Thân Đồ Xuyên lạnh tanh đứng tại chỗ, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Quý Thính.
Vẻ mặt Quý Thính không hề thay đổi chút nào, ngẩng đầu lên hỏi Thân Đồ Xuyên: "Ngươi không đi nghỉ đi, chạy tới đây làm gì?"
Giọng điệu nàng bình tĩnh như đang hỏi tối hắn ăn gì, không