Quý Thính đang bận rộn giải quyết đống thức ăn trong bát mình, trong lúc nhất thời không nghe kỹ Mục Dự Chi nói gì, chỉ ậm ờ đáp lại hai tiếng, đến lúc phản ứng lại muốn hỏi tại sao phải ngủ lại thì Mục Dự Chi đang nói chuyện với Chử Yến nên nàng không hỏi nữa.
Mặt Thân Đồ Xuyên lạnh tanh không có cảm xúc gì chờ Quý Thính từ chối, không ngờ nàng không những không từ chối mà còn tỏ vẻ như đã quen cả rồi.
Cạch.
Đôi đũa trong tay hắn gãy làm đôi.
Quý Thính dừng lại, mù mờ nhìn hắn: "Sao vậy?"
"Không sao hết, loại đũa này không rắn chắc, đổi đôi khác là được." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.
Quý Thính nhíu mày lại: "Bổn cung vẫn luôn dùng loại đũa này, chưa từng thấy ai bảo nó không chắc."
"Có lẽ lực tay của phò mã gia lớn." Mục Dự Chi cười nói: "Cũng không có vấn đề gì, trừ tiền đũa vào phần bạc mà hắn được phát là được."
Thân Đồ Xuyên quét mắt nhìn Mục Dự Chi: "Nói tới việc phát bạc, lúc trước phủ trưởng công chúa đều do Mục Dự Chi tiên sinh quản lý, bây giờ trong phủ đã có phò mã hợp chuẩn, quyền quản lý của Mục tiên sinh có nên giao ra hay không?"
"Cái này phải nghe điện hạ." Ý cười trên môi Mục Dự Chi nhạt đi một chút.
Quý Thính nhìn hai người: "Chẳng qua chỉ là một đôi đũa mà thôi, phủ trưởng công chúa còn chưa túng quẫn đến mức phải trừ đi phần ngân lượng của phò mã, mau dùng bữa đi, sau này ăn không nói ngủ không nói, ngồi vào bàn thì không cho phép nói chuyện." Nàng nói xong thì dừng lại một lúc, nhìn núi đồ ăn nhỏ trong bát mình, nghiến răng bổ sung thêm một câu: "Còn nữa, bổn cung có tay, không cho phép ai gắp thức ăn cho bổn cung nữa!"
Lời vừa nói ra, mọi người không nói gì nữa, cuối cùng trên bàn cũng coi như yên tĩnh lại, Quý Thính gắp cái đùi gà to đùng trong bát mình cho Chử Yến: "Ăn đi."
Chử Yến vẫn luôn không nói gì bỗng ngừng một chút rồi im lặng ăn đùi gà.
"Sao điện hạ không cho ta?" Phù Vân nhỏ giọng nói.
Quý Thính tựa cười mà không phải cười: "Có lẽ là vì ngươi nói không đủ nhiều, vừa nãy bổn cung nói thế nào?"
Phù Vân ngượng ngừng cười, nhất thời không dám nói thêm gì nữa, cuối cùng Quý Thính cũng coi như miễn cưỡng ăn xong một bữa yên bình.
Đến khi bữa tối kết thúc, Mục Dự Chi đứng dậy nói với Quý Thính: "Điện hạ, đi thôi."
"Ợ...!Chờ một chút, hôm nay ăn nhiều quá, ta phải từ từ đã, ngươi về trước đi, ta ngồi nghỉ một lúc rồi qua." Nhờ phúc của Thân Đồ Xuyên và Phù Vân, hôm nay nàng ăn gấp đôi, bây giờ đi một bước cũng cảm thấy khó khăn."
"Vậy điện hạ nghỉ một lúc đi." Mục Dự Chi nói xong, nhìn Thân Đồ Xuyên một cái đầy hàm ý: "Ta về trước chờ người."
Thân Đồ Xuyên đanh mặt, đáy mắt như ẩn chứa băng lạnh vạn năm.
Người trong gian nhà chính tản ra rất nhanh, chỉ còn Quý Thính và Thân Đồ Xuyên ở lại đó.
Quý Thính dựa lưng vào ghế nhìn hắn: "Sao ngươi chưa đi?"
Thân Đồ Xuyên mặt không cảm xúc nhìn nàng, ánh mắt ấy khiến Quý Thính trực tiếp nổi cáu: "Có gì thì ngươi cứ nói thẳng luôn đi, nhìn chằm chằm bổn cung như thế làm gì?"
"Nhất định điện hạ phải đến chỗ Mục Dự Chi sao?" Thân Đồ Xuyên hỏi.
Quý Thính thuận miệng đáp: "Đương nhiên là đi rồi."
"Nhưng tối nay ta có chuyện quan trọng muốn nói với điện hạ, tốt nhất là điện hạ đừng đi." Thân Đồ Xuyên gằn giọng nói từng chữ một.
Quý Thính chẳng coi lời hắn là chuyện to tát gì: "Có chuyện gì thì bây giờ ngươi trực tiếp nói luôn đi, bổn cung đợi một lúc rồi qua đó."
"Việc này phải tới viện của tôi mới nói được." Thân Đồ Xuyên trả lời.
Quý Thính dừng một chút, vẻ mặt không hiểu gì nhìn hắn: "Sao không thể nói ở đây?"
"Có liên quan tới điện hạ, vẫn nên cẩn thận thì hơn." Thân Đồ Xuyên đáp.
Quý Thính nghe hắn nói vậy thì vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: "Sao phải cẩn thận, là chuyện ở phương diện nào?"
"Nàng đi theo ta là biết." Thân Đồ Xuyên nói không nhanh không chậm.
Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, chốc lát sau cong khóe môi lên: "Thân Đồ Xuyên, ngươi được lắm, muốn lừa gạt bổn cung, tưởng bổn cung sẽ tin ngươi sao?"
"Điện hạ không tin thì thôi." Thân Đồ Xuyên nói xong thì đi khỏi đó không chút lưu luyến.
Quý Thính không ngờ hắn cứ thế mà đi luôn, nhìn theo bóng lưng dứt khoát còn dư lại của hắn, đột nhiên có cảm giác không chắc chắn...!Không phải có chuyện gì quan trọng thật đó chứ?
Nhất thời nàng đã dao động, lại cảm thấy vừa nãy bản thân đã nói thế rồi, nếu giờ lại đi theo thì chẳng phải sẽ mất mặt lắm sao?
Trong lúc rối rắm, nàng vẫn đi tới viện của Mục Dự Chi, nhưng trong lúc nói chuyện với Mục Dự Chi thì có chút mất tập trung.
Vốn dĩ Mục Dự Chi mang tơ lụa mới lấy bên đội buôn bên dưới về, muốn hỏi nàng sử dụng làm gì, thấy nàng thế này thì nhất thời không biết phải làm sao: "Hồn điện hạ bay đi đâu rồi?"
"Ở đây này." Quý Thính cười nhạt.
Mục Dự Chi mỉm cười hỏi: "Nếu ở đây thì có thể trả lời vấn đề ta vừa mới hỏi người không?"
"Hả, vấn đề ấy à..." Quý Thính cúi đầu nhìn tơ lụa trên bàn, im lặng một lúc rồi nói: "Tấm xanh lục này không tệ, màu sắc trầm ổn lại không mất đi sự hoa lệ, làm một chiếc váy chắc hẳn không tệ, ta ít khi mặc mấy bộ màu lục, không biết trông có ổn không nữa."
Nàng giả vờ giả vịt nói, Mục Dự Chi nheo mắt lại: "Điện hạ, vừa nãy ta không hỏi người câu gì hết."
"Ngươi lừa ta?" Quý Thính không nói gì.
Mục Dự Chi nhìn nàng một cái rồi ngồi xuống: "Lúc nãy dùng bữa điện hạ vẫn rất ổn, tới chỗ ta thì bắt đầu mất tập trung, sau khi bọn ta rời khỏi đó, Thân Đồ Xuyên đã nói gì với người?"
"Cũng chẳng nói gì, do bản thân ta không có hứng thú với việc chọn tơ lụa." Quý Thính chỉ sợ Thân Đồ Xuyên muốn nói với nàng chuyện kiếp trước nên nói dối Mục Dự Chi.
Không biết Mục Dự Chi có tin hay không, hắn ta chậm rãi nói: "Vậy điện hạ có hứng thú với cái gì, chơi cờ?"
Quý Thính: "..."
Lúc trước thua Thân Đồ Xuyên mấy lần, nàng tự biết bản thân ngu ngốc, trước giờ Mục Dự Chi cứ luôn dỗ nàng chơi, chút xíu kỹ năng đánh cờ này của nàng chẳng đủ xách giày cho người ta.
Mục Dự Chi thấy nàng không có hứng thú thì nhìn sắc trời nói: "Thế này đi, ta bảo người mang Phù Tinh, Phù Nguyệt tới đây, điện hạ chơi một lúc rồi về."
"Không cần phiền phức như thế, ta đi thẳng về là được." Quý Thính nói xong thì đứng lên.
Mục Dự Chi cũng đứng