Khương Linh cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ, kiếp trước bởi vì chuyện sinh thần mà nàng với Huyên phi đã gây một trận không vui, chỉ có điều lúc đó nàng nghe nói Huyên phi giúp nàng làm sinh nhật, nên trực tiếp đi gây với phụ hoàng một trận, đến cuối cùng không còn cách nào, phụ hoàng trách mắng nàng một trận, rồi giao vụ tổ chức lễ sinh thần cho đại thái giám Triệu Võ.
Nàng mới ở Chiêu Dương Cung mấy ngày, Huyên phi đã vội vàng muốn tuyên thệ chủ quyền rồi.
Khương Linh không muốn khiến phụ hoàng khó xử, nhưng cũng không thể mặc cho Huyên phi khiêu khích, mấy tên nô tài không biết điều này nên đánh cho một trận nhớ đời.
Bên ngoài ồn ào náo nhiệt, cách một lớp tường cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Khương Linh lười đi ra ngoài, chỉ muốn tắm nắng, chậm rãi nhấc bút chấm mực, tùy ý viết vẽ trên giấy.
Một lúc sau, bên ngoài im ắng, Hồng Lăng bưng trà nóng và điểm tâm đặt sang một bên, ánh mắt liếc qua những đường nét trên bức họa, khi nhìn kỹ lại, nàng ta bỗng chốc đỏ mặt.
“Điện hạ, người đang chế giễu nô tỳ sao.
” Hồng Lăng xấu hổ túm chặt góc áo, ánh mắt không khỏi liếc nhìn tờ giấy, người do công chúa vẽ ra thật không bình thường, trông thế nào cũng đều rất đẹp, còn đẹp hơn so với nhìn từ trong gương nữa.
Dường như vẫn còn thiếu một cái gì đó.
Khương Linh gắp một miếng bánh bơ cuộn cho vào miệng, chậm rãi nhai, mùi thơm ngào ngạt lan tỏa trên đầu lưỡi, nàng suy nghĩ một hồi, rồi cầm bút vẽ vài nét lên bậc thềm.
"Điện hạ vẽ giống thật.
" Hồng Lăng không khỏi ngẩng đầu nhìn Mục Diễn: "Giống y chang.
"“Tụ Hương, Trình Lập… các ngươi mau tới đây.
” Hồng Lăng gọi tất cả cung nữ và thái giám ở gần đó tới, mọi người vây quanh xem bức tranh một hồi, vừa thấy hứng thú vừa thấy ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt.
Khương Linh là đang vẽ lại cảnh tượng khi nãy, một đám thái giám cung nữ trừng mắt đẩy nhau ở giữa sân, dùng sức xoắn nửa tay áo lên, một tiểu thái giám trong đó còn đặt tay lên đầu Liên Châu túm tóc nàng ta giật ra ngoài.
"Điện hạ người, sao người có thể lãng phí bút mực vì chúng nô tài chứ! " Tiểu thái giám Trình Lập đầu suýt nữa cúi gằm xuống đất, trên mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Khương Linh mỉm cười, hàng mi cong lên, mím môi nói: "Đâu có lãng phí, lẽ nào ta vẽ không đẹp sao?""Đẹp! Đương nhiên là đẹp! Điện hạ vẽ tranh là đẹp nhất!" Trình Lập vội vàng nói.
Tụ Hương mỉm cười nói: "Đúng vậy, người xem, giống như người thật vậy, tươi mới sống động, giống như muốn từ trong tranh chạy ra ngoài đánh nhau.
"Mọi người nhanh chóng tụ lại một chùm, Mục Diễn đứng đằng xa ngơ ngác, sau đó xem như không có chuyện gì tiếp tục cầm gậy tu luyện.
Hắn không biết chân của mình có thể lành lại hay không, nhưng cho dù không thể chữa lành được, hắn cũng không tình nguyện làm một phế nhân.
Hắn muốn ở lại đây, ở lại để chứng minh cho nàng thấy, giống như nàng đã nói vậy, hắn không phải là phế vật, hắn sẽ trở nên rất lợi hại.
Hắn muốn bảo vệ nàng.
"Mục Diễn.
" Khương Linh vẫy tay với hắn, trong mắt mang theo ý cười: "Qua xem một chút đi.
"Mục Diễn sững sờ, lồng ngực đột nhiên bị một luồng ấm áp chiếm cứ, không ngừng dâng trào, như thể đột nhiên chạm vào một thế giới chưa từng thuộc về mình.
Hắn thận trọng xác nhận điều đó, mười năm nay chưa từng có cảm giác khiến dưới chân hắn muốn bước nhanh thêm một chút, xém chút loạng choạng ngã xuống đất.
Không thể vấp ngã trước mặt nàng.
Hắn cố gắng gồng lên, một cơn đau nhói truyền đến bắp chân, nhưng hắn không muốn quản nhiều nữa.
"Nhìn xem.
" Khương Linh chỉ vào người trên bức tranh, lông mày cong lại, vẻ mặt đầy mong chờ nhìn hắn: "Giống không?"Trong tranh, một thiếu niên cầm trượng gỗ đang đứng trên bậc thềm, ngơ ngác đứng nhìn, như không hòa hợp với tiếng ồn ào bên