Nhưng là hắn đơn thương độc mã cứu nàng ra mà không phải phụ hoàng, cũng không phải đại hoàng huynh, càng không phải là nhị hoàng huynh đã từng rất yêu thương nàng.
Gương mặt lạnh lùng vô cảm đó tiếp tục hiện ra, tâm trạng phức tạp và nặng nề của Khương Linh xen lẫn một chút an tâm! Dù sao hắn cũng đã cứu nàng, thế cả đời này nàng có phải nên đối xử tốt với hắn chút không?Khương Linh nằm trên giường lăn qua lăn lại, cơn buồn ngủ cũng bị xua đi sạch, đè tấm chăn ngồi dậy: "Hồng Lăng, bảo nhà bếp làm những món phụ hoàng thích ăn, đợi lát nữa ta đi gặp phụ hoàng.
"Khi con cháu hoàng tộc Đại Chu đầy mười hai tuổi mới có thể có thị vệ bên cạnh, kiếp trước khi phụ hoàng ban Mục Diễn cho nàng, nàng cũng đã mười hai tuổi.
Nhưng bây giờ phụ hoàng yêu thương nàng nhất, nịnh một hồi, chắc sẽ có cách thôi.
Cùng lúc đó, trong một góc khuất nẻo tối tăm nhất của hoàng cung, một trận chiến âm thầm sắp sửa vén màn.
Ám vệ doanh là nơi bí mật nhất tồn tại trong hoàng cung, giống như mãnh thú được người ta âm thầm nuôi dưỡng, mãi mãi chỉ nghe theo lệnh của một người, nhưng trước khi chưa thông qua bài kiểm tra nâng cấp, bọn họ cũng chỉ là những con kiến nhỏ bé thấp hèn nhất trong cung mà thôi, ngay cả cung nữ thái giám hầu hạ cũng không bằng.
Trước khi trời hừng sáng, một đám thiếu niên đứng trong võ đài, bọn họ ở độ tuổi khác nhau, đứa nhỏ nhất chỉ bảy tám tuổi, đứa lớn nhất cũng mới mười sáu mười bảy tuổi, nhưng nét mặt ai nấy cũng đều nghiêm túc như nhau.
Cuộc đánh giá thăng cấp hàng năm quyết định số phận của bọn họ, từ ám nô cấp thấp nhất trở thành ám vệ, bọn họ cần thông qua ít nhất bốn bài kiểm tra, mỗi lần nhẹ thì đánh mất tiền đồ, nặng thì mất đi tính mạng.
Không ai có thể trốn thoát.
Một người đàn ông đeo mặt nạ sắt bước nhanh tới, thân hình hắn cũng chẳng vạm vỡ gì mấy, bước đi thì lại vô cùng nhẹ nhàng, mọi cử chỉ đều mang theo một loại khí chất khác thường, khiến người ta sợ hãi.
“Mọi người đều chắc tay rồi, ta không cần nhắc quy tắc nhiều nữa, Bính đẳng thì mười chọn năm, Ất đẳng thì mười chọn ba, Giáp đẳng thì mười chọn một.
” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp lạ thường, dường như dùng cách phát ra tiếng đặc biệt để khiến người khác không phân biệt rõ giọng nói thật của hắn như thế nào: "Xếp hàng đi.
”Giọng nói của người đàn ông vừa dứt, các thiếu niên ở sân luyện võ xếp thành ba đội, ám nô hạng nhất nhỏ nhất đứng ở phía đầu tiên chỉ có hơn hai mươi người.
Đôi mắt hắn lướt qua những gương mặt còn non nớt đó, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong đôi mắt đen láy của người đàn ông, giọng nói lãnh đạm: "Còn thiếu một người.
"Bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ, ánh mắt mọi người đều nhìn sang chỗ trống duy nhất ở phía trước.
Trong ám vệ doanh lấy võ làm đầu, có thể đứng ở vị trí trên cùng chắc chắn phải là ám nô hạng nhất, cũng là người có thiên phú vượt trội, nhưng lần này trong ánh mắt mọi người không có sự sùng bái dành cho cường giả, mà chỉ có sự khinh người chế giễu không hề giấu diếm.
Có người đứng ra nói: "Giáo đầu, hai chân Mục Diễn bị phế, gân mạch đứt đoạn, nghĩ chắc không cần phải tham gia bài kiểm tra thăng cấp nữa.
""Đúng đó giáo đầu, hắn đứng cũng đứng không vững, cho dù có tới tham gia, cũng chỉ tìm con đường chết thôi.
""Cả đời này của hắn đều đã bị hủy hoại rồi, mới chút tuổi đã vọng tưởng đi dẫn binh, có kết cục như thế cũng