Sau khi trải qua trận tuyết lớn, mặc dù bên ngoài đã có ánh nắng mặt trời nhưng mà thực tế trời lại lạnh hơn một chút.Tính cả kiếp trước và kiếp này, đây là lần đầu tiên Khương Linh đến thư phòng.
Nghe nói chỉ có mấy căn phòng mang phong cách cổ xưa và trang trọng, nhưng thật ra đó là một cung điện khá đầy đủ, không những có thư phòng, Tàng Thư Các mà còn phòng ăn cùng với rất nhiều phòng ngủ.Ngoại trừ nhị hoàng huynh, những người con nối dõi của các đại thần khác đều phải sống ở đây.
Có lẽ là vì người đọc sách thích sự yên tĩnh, nàng nhìn thấy có tiểu thái giám đi lại ở bên trong và không có một cung nữ nào.Khương Linh đến từ rất sớm, nàng chỉ dẫn theo hai người hầu đi cùng là Hồng Lăng và Tụ Hương.Khi nàng đang suy nghĩ thì một thiếu niên từ trên cây nhảy xuống làm rất nhiều hoa mai rơi đầy đất, hương thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía.Thiếu niên nhìn có vẻ chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, dáng người rất cường tráng, lông mày rậm và đôi mắt to, thật sự không giống như một người đọc sách.
Hắn ta đi nhanh về phía Khương Linh, đến khi dần dần nhìn thấy rõ khuôn mặt của hắn ta, Khương Linh có chút sững sờ.Lâm Cảnh Diệu? Hay là Lâm Cảnh Diệp? Nàng chỉ biết trong Lâm gia có hai huynh đệ sinh đôi, còn cụ thể ai là ca ca và ai là đệ đệ thì rất ít người có thể phân biệt được.
Khương Linh cũng không ngoại lệ và bọn họ đã gặp nhau vài lần ở kiếp trước."Các ngươi là ai? Tại sao lại chạy đến thư phòng? Đây không phải là nơi cung nữ có thể đi vào."Lâm Cảnh Diệu nhìn từ trên xuống dưới nhìn ba tiểu nha đầu ở trước mặt, đặc biệt là người nhỏ tuổi nhất.
Dáng người của nàng nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc áo choàng lớn, bảo phủ thật kín cơ thể của nàng, mơ hồ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt đang lộ ra ngoài.Đôi mắt nước xinh đẹp của nàng giống như biết nói, nhìn hắn ta không chớp, lông mi dài và rất cong, khiến cho người ta thật sự không thể rời mắt.Từ khi nào mà trong cung lại có một tiểu cung nữ xinh đẹp như vậy? Nhưng cách ăn mặc của nàng giống như là chủ nhân.
Đầu của Lâm Cảnh Diệu có chút rối loạn, hắn ta thật sự không nghĩ ra được tiểu chủ nhân nào sẽ tới thư phòng.
Lẽ nào không sợ bị hoàng thượng trừng phạt sao?Lâm Cảnh Diệu gãi đầu, trong mắt có chút bối rối.
Khi hắn ta cúi đầu thì vô tình nhìn thấy miếng ngọc có hoa văn rồng được treo ở bên hông của tiểu cô nương.
Đầu hắn ta đột nhiên choáng váng."Bái kiến công chúa điện hạ.” Lâm Cảnh Diệu đang định hành lễ thì Khương Linh vội vàng nói: "Miễn lễ, ta đến thư phòng để học bài, không cần phải làm những hành vi theo quy định như vậy.”Khi nói chuyện, nàng luôn nở nụ cười, khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Lâm Cảnh Diệu nhanh chóng thả lỏng, trên mặt không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng, ánh mắt hơi hoảng hốt: "Vừa rồi...!không biết công chúa đến đây, Cảnh Diệp đã bất lịch sự rồi.""Không sao cả." Khương Linh dừng lại một chút: "Ngươi chính là nhị công tử của Lâm gia, Cảnh Diệp?""Vâng." Lâm Cảnh Diệu càng nói càng tự nhiên, rất khí phách mà nói: "Từ trước đến nay, Cảnh Diệp luôn nghịch ngợm, công chúa không trách tội là tốt rồi."Khương Linh cảm thấy