Nàng vén rèm lên và nhìn ra bên ngoài, một mặt nạ màu bạc nhanh chóng đập vào mắt, đôi môi Khương Linh vô thức cong lên một nụ cười, ánh mắt lướt qua đôi chân gần như đã khỏi hẳn của hắn, cuối cùng nhìn vào mặt nạ màu bạc tinh xảo, đôi mắt nàng sáng lấp lánh: "Thật sự rất đẹp.
"! đang nói mặt nạ bạc sao? Mặt nạ bạc đương nhiên là cực kỳ đẹp.
Tai của Mục Diễn đỏ bừng, đôi môi dưới mặt nạ bạc hơi cong lên.
Còn một đoạn nữa mới ra khỏi cung, Khương Linh không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt lại nhìn vào chân của Mục Diễn.
Nàng vẫy tay với hắn, chờ đến khi hắn đến gần, nàng mới nhỏ giọng hỏi: "Mục Diễn, ngươi có muốn lên xe ngựa không?"Thấy hắn có vẻ sững sờ, Khương Linh nói: "Chân của ngươi! cẩn thận một chút vẫn là tốt nhất.
"Giọng nói của nàng vừa ngọt ngào vừa mềm mại, sau khi hạ thấp xuống thì càng lộ ra sự thân thiết, giống như âm thanh của thiên nhiên là cho người ta hoảng hốt và không thể tin được.
Mục Diễn ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen ngấn nước của nàng, một lúc lâu cũng không nói gì.
Hắn có tài năng gì mà lại có thể để cho công chúa đối xử tốt như vậy.
Trong mắt Mục Diễn, Khương Linh giống như tiên nữ trên mây, hắn luôn tuân theo mọi mệnh lệnh của nàng, chưa bao giờ có ý nghĩ làm trái.
Nhưng lần này hắn lại do dự, công chúa hầu đãi hắn, hắn không thể để nàng bị người ta nắm cán được.
Thông thường mà nói, xe của chủ tử trong cung, cho dù những cung nữ được tin tưởng như Hồng Lăng cũng ít khi dám ngồi cùng, chứ đừng nhắc tới thị vệ như Mục Diễn.
Mục Diễn không bao giờ dám lên đâu.
Khương Linh dường như cũng đã nghĩ tới điều này, nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Ta nói, ngươi tháo mặt nạ xuống, đi lên phía trước đánh xe, sau khi xuất cung có rất nhiều bách tính, ngươi phải ẩn mình một lát.
"Nàng không thể chịu được khi nhìn thấy hắn bị thương ở chân một lần nữa, vốn không định rủ Mục Diễn đi cùng, chỉ là nàng chợt nhớ ra từ nhỏ hắn đã ở trong Ám Vệ Doanh, sợ là chẳng ra ngoài được bao nhiêu lần.
“Vâng, ti chức tuân lệnh.
” Mục Diễn cẩn thận cởi mặt nạ bạc xuống, chậm rãi nhét vào trong người, lộ ra một chỗ bị phồng lên, khiến thân hình của hắn càng gầy thêm.
Khương Linh trầm tư hạ rèm xuống, thức ăn ở Chiêu Dương Cung không ngon sao? Mà trông hắn vẫn ốm như trước đây thế.
Không có sức làm sao luyện võ? Khương Linh đột nhiên nhớ ra điều kiện nàng đồng ý với phụ hoàng, cuộc thi thăng cấp năm sau, Mục Diễn phải đứng đầu bảng mới có thể ở lại.
Thế thì phải bồi bổ cho thật tốt.
Hồng Lăng ngồi bên cạnh nàng, tay xoa xoa ấm trà, vẻ mặt có chút thất thần, nước trà vừa rót xém chút nữa trào ra ngoài.
Khương Linh dừng lại, đột nhiên hỏi: "Hồng Lăng, bao lâu rồi ngươi chưa gặp phụ mẫu?"Nàng nhớ người nhà Hồng Lăng đã ở gần kinh thành.
"Điện hạ.
" Hồng Lĩnh hoàn hồn lại, nhanh chóng đặt chén trà xuống, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống: "Nô tỳ đáng chết!""Không sao, hôm nay cũng rảnh, truyền tin đi gặp bọn họ, tặng chút đồ cũng không sao.
" Khương Linh nhẹ nhàng nói, kiếp trước là nàng hổ thẹn với Hồng Lăng, bảo nàng ấy hi sinh oan uổng, đến cả thi thể cũng chẳng người thu dọn.
Hồng Lăng là nha hoàn theo hầu của mẫu hậu, năm nay đã hai mươi lăm, vốn đã được thả ra khỏi cung, chỉ là Khương Linh còn nhỏ cần có người chăm sóc, cho nên vẫn luôn giữ nàng ấy lại.
"Điện hạ! " Hai mắt