Mục Diễn khẽ nhìn Khương Linh, thứ hắn quan tâm chính là ý kiến của nàng, thân phận bị che giấu ẩn chứa quá nhiều cát bụi, một khi nói ra, không những hắn khó bảo toàn, mà thậm chí còn liên lụy cả Tần Lãng.
"Nhị ca.
" Khương Linh giật giật ống tay áo của Khương Yến, thì thào nói: "Có chuyện gì chúng ta trở về rồi nó, muội tin Mục Diễn sẽ không hãm hại muội, muội biết rõ hắn.
"Khương Yến hít sâu một hơi, lạnh lùng liếc nhìn Mục Diễn: "Ngươi không nói, ta cũng có cách tra ra chân tướng!"Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mục Diễn, Khương Yến đã để ý hắn, ánh mắt đầy hung hãn và thù hận kia đến nay vẫn còn in lại trong đầu hắn ta, hắn ta tự hỏi trước giờ chưa từng làm hại ai, càng không có tiếp xúc với ám vệ doanh, tại sao lại bị người ta ghi hận như thế?Bây giờ lại phát hiện trên người Mục Diễn chứa đựng nhiều bí mật như thế, hắn ta không thể không quan tâm đến, ai mà biết Mục Diễn có thân phận gì, vào Chiêu Dương Cung là có mục đích gì, Khương Linh có thể hoàn toàn tin tưởng hắn, nhưng hắn ta thì không.
Mục Diễn rũ mặt xuống, thì thào nói: "Công chúa, bức tranh này là vật chứng nhà Tần… mà sư phụ từng giao nộp, ti chức từng thấy qua, cũng từng nghe sư phụ nhắc đến lai lịch của bức tranh này, cho nên mới biết được.
"Tần Lãng là giáo đầu của Ám Vệ Doanh, phụ trách rất nhiều công việc cơ mật, chỉ có một mình hoàng thượng mới có thể hỏi, xem như là triệt để cắt đứt manh mối, Mục Diễn nhắm mắt lại, nếu có thể dù chỉ một chút, hắn tuyệt đối sẽ không giấu diếm nàng, nhưng hắn không dám mạo hiểm.
Hắn không dám mạo hiểm làm liên lụy Tần Lãng, cũng không dám mạo hiểm bị đuổi ra khỏi Chiêu Dương Cung.
Vẻ mặt của Mục Diễn càng ngày càng phức tạp: "Sau đó nghe nói bức tranh này đã bị hủy hoại trong một trận hỏa hoạn, không ngoài lại lưu lạc đến đây.
"Nói vài ba câu, mọi manh mối đều bị cắt đứt, thậm chí ngay cả cơ hội thăm dò tính thật giả của câu nói cũng không có, ánh mắt Khương Yến lạnh lùng lăm le nhìn hắn, có chín phần là không tin lời nói của hắn rồi, còn lại một phần chính là hoài nghi.
Hắn ta chắc chắn không thể nhúng tay vào sự vụ của Ám Vệ Doanh nên không thể phân biệt được lời của hắn nói rốt cuộc là thật hay là giả.
“Tần giáo đầu sao?” Khương Linh thì lại tin, nhướng mày nói: “Phụ hoàng tín trọng Tần giáo đầu, nghĩ chắc không phải là giả đâu, chỉ là Mục Diễn, ngươi phải chuyên tâm tập võ, tìm ông ta học thêm nhiều thứ, đừng quên, ngày mai ngươi còn phải tham gia cuộc thi thăng cấp nữa.
"Muốn giành chức quán quân trong cuộc thi thăng cấp đâu có dễ, Khương Linh tạm thời để ghi nhớ chuyện này lại, đợi quay về rồi sẽ tìm cách giúp hắn.
“Thời gian không còn sớm nữa, nhị ca, chúng ta quay về đi?” Khương Linh hỏi.
Lần đầu tiên trong đời Khương Yến lại cảm thấy đau đầu vì tính cách của Khương Linh, trước đây chưa từng cảm thấy nàng như thế có chỗ nào không thỏa đáng, nhưng bây giờ Mục Diễn chỉ tùy tiện nói một câu dối trá thì nàng lại tin, thật sự không sợ có một ngày nào đó bị hắn bán đi sao?Nếu võ công của Mục Diễn kém hơn một chút thì không sao, việc thử hắn trên đường ngày hôm qua, cho thấy hắn tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài, mà là thiên phú hơn người, thâm sâu khó lường.
Một khi hắn nảy sinh ý định phản nghịch, hoặc có tạp niệm, Khương Linh tất nhiên sẽ không có cách nào phản kháng lại.
"Hi vọng mấy câu hắn nói là thật, nếu không thì! " Khương Yến dùng ánh mắt cảnh cáo