Thư họa trong tay Khương Linh cất giấu rất nhiều, chính là chuyện vua và dân đều biết, nhưng cũng không có ai dám không có mắt giành từ tay nàng.
Muội muội này của hắn vẫn luôn canh giữ chặt chẽ, chủ động tặng thư họa cho người bên cạnh càng chưa từng có.Đối lại ánh mắt tò mò của Khương Yến, Khương Linh cười giải thích: "Cũng không có chuyện gì lớn.
Vương thái y đã giúp muội một chuyện.
Muội thấy ông ấy thèm khát bức tranh này đã lâu, nên dứt khoát tặng cho ông ấy, nghĩ phụ hoàng cũng sẽ không trách tôi."“Phụ hoàng sao lại nỡ trách muội?” Khương Yến cười lắc đầu, đáy mắt thoáng hiện lên một tia ảm đạm: “Vương thái y y thật cao siêu, tặng cho ông ta cũng có lý, nhưng thật đáng tiếc, nhị ca của muội cũng thèm khát bức họa này."“Nhị ca?” Khương Linh giật mình.Khương Yến mỉm cười, không thèm để ý nói: "Mà thôi, không có chuyện gì to tát, ta chỉ là tới thăm muội thôi."{__________}Trong ấn tượng của Khương Linh, Nhị ca Khương Yến không hề thích tranh chữ, chưa từng đề cập với nàng, đương nhiên nàng cũng không để ý nhiều.Nhưng bây giờ mình đã đồng ý với Vương thái y, không tiện đổi ý, hơn nữa Nhị ca luôn gần gũi thân thiết với nàng.Khương Linh suy nghĩ rồi nói: "Nơi này của ta còn cất giấu nhiều tranh vẽ không tệ.
Nếu Nhị ca yêu thích thì cứ chọn thoải mái, coi như A Linh nhận lỗi với huynh.""Thật sao?" Khương Yến nhướng mày nhìn nàng, mặt mũi hắn khá giống Khương Linh nên cũng có vài nét thanh tú hoạt bát, đôi mắt đen huyền đẹp tựa sao trời như đang lóe lên.Khương Linh chớp mắt, kéo tay hắn mà thân cận: "Đương nhiên là thật, mấy bức tranh thôi mà, muội vẫn có thể cho đi.
Hơn nữa huynh muội chúng ta làm sao có thể vì chuyện này mà nảy sinh hiềm khích?""Ờ..." Khương Yến kéo dài giọng, liếc mắt nhìn nàng: "Nếu Nhị ca thích hết thì sao?""Vậy muội tặng hết cho Nhị ca." Khương Linh không do dự đồng ý, đương nhiên những bức tranh được cất giấu vô cùng quý báu, nhưng trong mắt của người từng trải một kiếp như nàng, máu mủ tình thân mới là điều đáng quý trọng nhất.Nghe nàng nói năng dứt khoát như vậy, Khương Yến bật cười lắc đầu: "Thế mà muội cũng nói được, ta cần những thứ này làm gì, muội giữ lại chơi đi.
Tuy nhiên ta thật sự nhớ đến một chuyện, muội không được giấu ta đó.
A Linh, ngày hôm qua muội quấn lấy phụ hoàng rồi chạy đi đâu vậy? Sao ta nghe nói muội dẫn một thiếu niên bị thương về đây?"Khương Chiếu là Hoàng đế, vốn dĩ không thể giấu hành tung trong cung.
Dù chuyện của Ám Vệ Doanh chưa hẳn truyền ra, nhưng bên cạnh nàng có thêm một người cũng là sự thật.May mà Khương Linh vốn không định gạt đối phương, nàng chủ động nói: "Nhị ca, nhiều ngày qua ta luôn gặp ác mộng nên ngủ không yên, thành ra mới xin phụ hoàng cho mình một ám vệ, đến Ám Vệ Doanh một chuyến...""Nhưng từ lâu đã có quy định, con cháu hoàng thất tròn mười hai tuổi mới có thể ra ngoài lập phủ, phân phối thị vệ." Khương Yến ngắt lời nàng, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia sáng u ám, sau đó ngạc nhiên nhìn chằm chằm nàng: "A Linh, muội..."Trước giờ công chúa Đại Chu rất ít khi ở phủ công chúa, dù đến mười hai tuổi được phép ra vào cung đình, họ cũng ru rú trong cung, mãi đến khi xuất giá mới chính thức rời khỏi.Trong cung thật sự không