Mùa đông năm X Sở quốc, Kha phi của hoàng đế bệnh nặng qua đời.
Để lại con trai vừa tròn ba tuổi, An phi lúc đó vốn là tỉ muội khuê mặt với Kha phi đã xin hoàng thượng cho mình nuôi dưỡng đứa trẻ, cũng tức là tứ hoàng tử.
An phi xem đứa trẻ như con ruột của mình mà nuôi dưỡng.
- -5 năm sau
Cũng vào mùa đông ấy An phi có mang long thai, tứ hoàng tử Trác Quân khi biết An phi có thai thì vô cùng vui mừng bởi cậu sắp có em.
Ngoài trời khá lạnh, nên lúc nài trong cung của An phi đang hung than để sưởi ấm.
Tứ hoàng tử lúc nài đang ngồi cạnh An phi mà nhìn trầm trầm vào bụng nàng.
Thấy thế An phi liền cười mà hỏi cậu:
" Con thích muội muội hay đệ đệ?"
" Nếu mẫu phi sinh thì muội muội hay đệ đệ đệ con đều thích, nhưng nếu là muội muội thì con càng thích."
Nghe nói thế nàng cười rồi hỏi tiếp:" Thế sao con lại thích muội muội hơn?"
" Muội muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời lại còn mềm mềm vôn cùng đáng yêu, hơn nữa muội muội sẽ đẹp như mẫu phi vậy"
- --- Mùa đông chôi qua rất nhanh chẳng mấy chốc đã đến ngày An phi lâm bồn.
Sau vài canh giờ đau đớn cuối cùng thì một tiểu công chúa đáng yêu cũng trào đời.
Tuy nói hoàng đế từ lúc An phi mang thai đã không để tâm nhưng tên đứa trẻ thì ông ấy nhất định phải đặt.
Khi thấy đứa trẻ hoàng đế không khỏi nhíu mài bởi tiểu công chúa có đôi mắt trong như ngọc cùng với trạng thái yên tĩnh hoàn toàn không giống với những đứa trẻ khác khi mới trào đời.
Thế là hoàng đế liền lấy cái tên Ngọc Yên để đặt cho tiểu công chúa.
Kể từ khi ra đời tiểu công chúa ý khí khóc nháo, đôi khi nàng chỉ hu hu hoa hoa vài tiếng.
Tứ hoàng tử thấy hoàng muội của mình như thế thì vô cùng thích thú bởi nàng đặt biệt hơn những đứa trẻ khác.
Thời gian cứ thế trôi qua mới đây đả tròn 5 năm tiểu công chúa ngày nào còn nằm trong nôi nai đã có thể chạy nhảy cùng tứ hoàng huynh của mình, tuy còn nhỏ nhưng nàng lại vô cùng thông minh lúc hai tuổi đã có thể đọc sách ba tuổi đã biết làm thơ và thuộc được nhiều loại sách khác nhau, năm 4 tuổi nàng được một vị nổi tiếng trong gia hô nhận làm đệ tử để chuyện bá tuyệt học võ công cả đời.
Lúc vị đó nhận nàng làm đồ đệ nàng có hỏi vì sao ông lại chọn nàng, ông chỉ bảo là do duyên phận, nghe ông ấy nói ông vốn là một người tiến tâm lừng lẫy trên giang hô nhưng một lần ông bị mất bẫy của kẻ địch, sau khi giết sạch bọn chúng ông cũng bị thương nặng nên nương nhờ vào cung để làm nhạc sư bởi ngoài võ công cao cường ông còn có thể điều khiển người và giết người bằng tiếng sáo, lúc ông nhận cô làm đồ đệ thì ông chẳng thể sống được lâu.
Cô nhanh chóng học được võ côn cùng khả năng thổi sáo của ông thì ông cũng biến mất chỉ để lại cho cô vài quyển sách để tham khảo thêm.
Tuyệt học cả đời của ông cô chỉ học trong thời gian rất thì đã có thể học hết thì quá thật rất thông minh.
Chỉ vừa 5 tuổi nàng đã có thể nhận thức rằng phụ hoàng không hề yêu thích mẫu phi cùng ca ca và nàng.
Mà còn có ý ruồng bỏ mẫu phi nàng dù mẫu phi nàng rất đẹp.
Nàng tiếp cận phụ hoàng khiến phụ hoàng yêu thích mình, bề ngoài nàng giống như đứa trẻ nhỏ cầu mong sự yêu thương của người cha nhưng thật chất bên trong nàng đang ngắm ngầm hạ độc để bào mòn cơ thể.
Đừng hỏi vì sao nàng có thể dùng độc như thế, bởi sư phụ nàng cũng là một thần