Nàng nhìn quản đường đã đi sau đó lại nhớ đến khoản cách của quản đường liền âm thầm tính toán một hồi, nếu theo cái đà này thì gần một tháng mới có thể đến được Chu quốc.
Hắn thấy nàng trầm tư như vậy liền nhỏ giọng lên tiếng "A Yên, nàng đang nhớ nhà à?"
Nàng nghe thế thì hơi lắc nhẹ đầu "không có, ta chỉ là đang tính thử xem bao lâu mới có thể đến được Chu quốc"
Hơi nghe vậy thì hơi thở phào, hắn dù đã kết thành phu thê với nàng tại Sở quốc nhưng mỗi lần hắn thấy nàng trầm tư suy nghĩ điều gì đó hắn lại bất giác nỗi lên cảm giác bất an trong lòng.
Hắn không biết vì sao mình lại như vậy cả, từ trước lúc gặp nàng hắn chưa từng có cảm giác này nhưng khi đã gặp được nàng hắn lâu lâu lại nỗi lên sự bất an, cái cảm giác lo được lo mất như vậy đôi khi lại hiện ra để hành hạ hắn.
"A Yên, làm khổ nàng rồi.
Lần này hại nàng phải vất vã nhiều ngày như vậy" hắn có chút đau lòng nói.
"Không sau, là ta tình nguyện sao gọi là chịu khổ được cơ chứ, với lại ta cả quá trình đều ngồi trong xe người chịu khổ là chàng mới đúng" nàng hơi cười mà nói, trong lời nói còn mang theo sự đau lòng dành cho hắn.
Hắn nghe vậy thì vội lắc đầu phủ nhận "Không khổ, ta rất vui là chuyện đằng khác.
Ta cảm thấy kiếp trước mình đã tích được rất nhiều đức nên mới cưới được nàng" nói đến đây hắn liền nhận ra mình nói sai nên vội vàng sữa lại "Ta nói sai rồi, là ta đã tích đức rất nhiều kiếp mới có thể cưới được nàng"
Nàng nghe thế thì bật cười, hắn thấy nàng cười vui vẻ như vậy cũng ngu ngốc mà nhoẻn miệng cười theo.
Hắn nghĩ nàng bị hắn chọc cho cười vui vẻ, quả thật là vậy nhưng nàng cười ở đây không phải vì hắn nói lời ngọt ngào, mà là cười vì cái sự ngu ngốc của hắn nếu tương lai hắn biết được nàng gã cho hắn chỉ vì lợi dụng hắn thì không biết hắn sẻ có tâm trạng như thế nào.
Hai người cười nói với nhau bên này, lại có bốn con người mang hai sự suy nghĩ khác nhau ở bên khác.
Đặng Trác và Diệp Phi bọn họ vui vì vương gia nhà mình cuối cùng cũng thỏa được ước nguyện của bản thân, còn Hoa nhi và Thu nhi thì lại nhìn Lý Khanh bằng ánh mắt đầy thương tiếc.
Trời dần về khuya âm thanh của dế ếch ngày càng nhiều, chúng dường như đang kêu không biết mệt, giữa khu rừng hoang vắng những âm thanh này cứ như một bản nhạc không ngừng vang lên, làm nhẹ đi lòng người.
Một đêm cứ thế yên bình mà trôi qua, do đêm qua không có chuyện gì sảy ra nên tâm trạng của đoàn người rất tốt, từ sáng sớm bọn họ đã lục đục thu dọn mọi thứ để tiếp tục lên đường.
Giờ đó nàng vẫn còn đang ngủ nhưng cũng có thể cảm nhận được xe ngựa đang chầm chậm mà di chuyển.
Cứ như vậy gần nữa tháng trôi qua, mọi sinh hoạt của nàng đều ở trong xe ngựa, nàng rất hiếm khi ra bên ngoài.
Đặc biệt Bách Lý Khanh chưa từng bước vào bên trong xe dù chỉ một lần, hắn muốn nói chuyện với nàng đều chỉ ngồi ở bên ngoài.
Nàng từng hỏi đi hỏi lại hắn vài lần vì sao không vào bên trong thì hắn chỉ ngại ngùng mà đáp muốn để cho nàng thoải mái một chút, nếu hắn vào trong thì sẻ phiền đến nàng.
Nàng nghe hắn nói vậy vài lần thì liền xác định hắn thật sự không muốn vào trong nên cũng chẳng hỏi thêm nữa.
Trong biên giới Sở quốc đoàn xe trẳng gặp trở ngại gì, nhưng vừa mới vào biên giới Chu quốc không lâu thế mà lại gặp thổ phỉ.
Dường như trước khi chặn cướp bọn họ có nghe ngóm được sẻ có đoàn rước dâu đi ngang qua đây, hơn nữa cũng mang theo rất nhiều đồ.
Bọn họ nghe rất nhiều đồ nên lập tức nỗi lòng tham quyết cướp được toàn bộ đồ, bọn họ lúc đó dường như đã quên mất việc điều tra xem đoàn có bao nhiêu người,