Sau khi thái hậu xong xuôi mọi việc trời cũng bắt đầu tối, yến tiệc bên ngoài khách khứa cũng đã đến đông đủ chỉ còn đợi những vị chủ tử đến nữa là có thể khai tiệc.
Lý Khanh hắn giữ đúng lời hứa mà quay về đón nàng hơn nữa còn mang theo Lý An cùng đến, không hiểu vì sao nàng càng nhìn Lý An càng cảm thấy không thoải mái.
Mặc dù vẻ ngoài của hắn rất ôn hào nhưng khí tức hắn phát ra không giống vậy, dù biết khí tức của bậc đế vương không ai là tầm thường nhưng của Lý An thật sự rất kì lạ tuy nhiên kì lạ như thế nào thì nàng hoàn toàn không thể rõ được.
Nhìn Lý An vui vẻ cùng thê tử và con trai, Lý Khanh bên này ghen tị vô cùng nhưng hắn vẫn chưa quên lời nàng nói dù có muốn nhưng cũng chỉ dám để trong lòng.
Thấy hắn vừa đi vừa chú ý một nhà ba người của người khác như vậy nàng liền nhỏ giọng nhắc nhở "Đừng nhìn nữa trên mặt chàng sắp hiện rõ hai chử "ranh tị" rồi kìa.
Ngoan ngoãn đừng nhìn sớm muộn gì ta cũng cho chàng thôi mà"
Nghe nàng nói thế hắn lập tức thu lại ánh mắt của mình sau đó từ từ duy chuyển sang bụng nhỏ của nàng, trong đầu bắt đầu hiện ra hình ảnh nàng mang thai sau đó liền ngu ngốc mà tự cười một mình.
Thấy hắn như vậy nàng liền bất lực mà thở dài, chỉ là có con thôi mà có cần gắp đến thế không? Chẳng phải sớm muộn gì cũng có à?
Vừa đi vừa nói chuyện vừa giết thời gian nên thành ra đoạn đường từ cung thái hậu đến chổ bài yến tiệc cũng xem như dễ đi.
Lúc đến nơi bài tiệc thì đèn hoa rực rỡ, tiếng nói cười huyên náo khắp nơi mà đặc sắc nhất phải nói đến các tiểu thư quý nữ trong kinh, bọn họ ai nấy đều ăn mặc vô cùng lộng lẫy.
Mỗi một cô nương đều treo trên khuôn mặt một nụ cười hòa đồng nhưng bản chất vô cùng giả tạo, ai mà chẳng biết bọn họ ngoài mặt vui vẻ thế thôi nhưng bên trong đang tranh giành vị trí cao thấp với nhau.
Từ gia thế tiền tài quyền lực, vẻ bề ngoài hay ngay cả các danh hiệu hoa mỹ được người khác đặc cho bọn họ ai ai cũng muốn bản thân hơn người khác.
Nàng thật có chút tò mò bọn họ cứ ở trong hậu trạch mà tranh đấu với nhau như thế không mệt sao? Thắng thì làm sao mà thua thì thế nào? Chẳng phải cũng chỉ như con cờ ngu ngốc bị bọn nam nhân đùa bởn hay sao?
Nữ nhân vốn không ngốc bọn họ vốn dĩ có thể hiểu thứ mà nam nhân không hiểu, nhìn được thứ nam nhân không nhìn nhưng lại không muốn thoát khỏi vòng xoáy mà bọn nam nhân đã vẽ ra.
Tựa như thông minh lại tựa như ngu ngốc, không biết đến bao giờ những nữ nhân này mới có thể hiểu ra.
Nàng thân là nữ nhân nhìn bọn họ như thế vừa buồn cười lại có chút đau lòng.
Lúc này Lý An cùng hoàng hậu Diêu Dung đã ôm tiểu thái tử bước vào trong, Ly Nguyệt cũng đã sớm đở thái hậu đi vào.
Chỉ còn nàng và Lý Khanh đang đứng ngoài cửa, Lý Khanh hắn lúc nãy thấy nàng hơi ngẫn người liền gọi nàng