Như nhớ ra gì đó nàng ta nói thêm" À đúng rồi, lúc nãy con đến đó có thấy hoàng huynh trăm trú nhìn bvaof một bức tranh"
"Tranh gì?" thái hậu ngạc nhiên hỏi, bởi từ trước đến nai ngoài việc chính sự ra thì chưa bao giờ quá để tâm đ ến chuyện nào khác.
"Là chân dung của một nam nhân" nàng ta vừa nói xong thì thái hậu ở bên kia thở dài.
Nàng ta thấy thế thì lo lắng hỏi" mẫu hậu sau vậy? có chỗ nào không khỏe sau?"
" Ta không sao, chỉ là nghỉ đến việc Khanh nhi không thích nữ nhân thì có hơi buồn một chút" thái hậu vừa soa đầu nàng ta vừa nói.
"Mặc dù là chân dung nam nhân nhưng lại vô cùng thanh tú, hơn nữa khi con họa lại người đó mặc y phục nữ thì lại vô cùng đẹp" nàng ta chậm rãi nói vừa nhớ lại chân dung kia.
"Thật sao? Vậy đối với Hoa phi của tiên đế năm đó thì như thế nào?" thái hậu nghe thế thì ngạc nhiên hỏi.
"Đẹp hơn rất nhiều lần" nàng tự tin mà trả lời.
"Hoa phi năm đó đã rất xinh đẹp, nữ nhân chốn hậu cung khi đứng cạnh nàng ta thì vô cùng hỗ thẹn, nếu trên đời mà có người đẹp hơn nàng ta thì e là đáng để dùng bốn từ khuynh quốc khuynh thành để mà miêu tả" thái hậu nhìn về khoảng không mà nhớ lại.
"Mẫu hậu, Hoa phi lúc còn trẻ đẹp lắm sau?"nàng ta tò mò mà hỏi.
"Nhớ năm đó khi Hoa phi vừa nhập cung thì đang ở độ tuổi trăng tròn, nàng ta ca hay múa giõi tiên đế hết lòng yêu thương, chuyên sủng mình nàng ta, lúc đó phi tần chốn hậu cung rất ngại đứng cạnh nàng ta bởi sẽ bị nàng ta lấn lướt, nhưng xin đẹp đến mấy cũng sẽ không qua nỗi thời gian, dần dần hậu cung có thêm người mới nhan sắc nàng ta không còn như lúc đầu nhưng vẫn còn là một mỹ nhân.
Do tiên đế không còn sủng nàng ta như trước nên lòng xin tâm bệnh u buồn mà chết, đến khi nàng ta chết tiên đế chỉ chắc lưỡi một tiếng rồi thôi" thái hậu thở dài rồi nói tiếp " tính ra đến nai cũng đã sáu năm rồi, thời gian nhanh thật"
"Hóa ra lúc trẻ bà ấy lại có thể oanh tạc hậu cung như thế, đáng tiếc con chỉ có thể nhìn thấy dung nhan bà ấy lúc xế chiều" nàng ta vừa nói vừa tiếc nuối như thế
Tiếc nuối xong nàng ta quay sang nhìn mẫu hậu mình rồi hỏi" Nếu lúc đó Hoa đã được sủng như thế thì tại sao người có thế ngồi vững vị trí hoang hậu?"
Thái hậu nghe thế thì bật cười " do gia tộc ta chóng lưng, chuyện như thế con cũng hỏi"
"À mà mẫu hậu đừng nhắc đến việc tuyển phi với tam ca nha, con sợ huynh ấy sẽ tức giận" nàng dương mặt nhìn về mẫu hậu của mình.
"Ta biết rồi, ta sẽ không ép nó nữa đâu" thái hậu hiền từ nói
Sở quốc.
"Huynh không cho bạch ưng của muội ăn hay sao mà nhìn nó ốm quá vậy?" Nàng vừa nhìn bạch ưng trên tay mình vừa đưa ánh mắt sang nhìn Trác Duệ không vui hỏi.
"Ta ngày cho nó ăn bốn buổi, nhưng nó cứ u sầu không chịu ăn nên ta cũng hết cách"hắn vô cùng đáng thương mà trả lời nàng.
"Nó không ăn huynh cũng phải tìm cách chứ, có đâu huynh lại để nó ốm thế nài" Nàng lại tiếp tục oán trách hắn.
Hắn vừa định mở miệng thì đã bị nàng cảng lại" huynh không cần nói gì nữa" nói rồi nàng quay người, trước khi đi nàng còn để lại một câu"sau này muội đi đâu cũng sẽ mang nó theo nhất định sẽ không để nó lại cho huynh chong đâu"
Hắn rất muốn giải thích nha nhưng mà hoàng muội của hắn lại không muốn nghe, số hắn thật khổ.
Nàng mang bạch ưng quay về sau đó đúc ch nó ăn, từ lúc gặp lại nàng nó vô cùng vui vẽ, lúc cho nó ăn nó còn cố ý cọ cọ vào tay nàng mấy lần, thật sự vô cùng đáng yêu nha.
Nàng quay về cung không lâu thì đã nuôi bạch ưng thành một quả cầu nhỏ, vốn là loài chim sẽ bai rất nhiều nhưng trước mặt nàng thì nó chỉ đi lạch bạch y như con vịt, bộ dạng của nó làm nàng cười mấy lần mỗi lần nàng cười là nó lại giận mà bay đi, nói giận bay đi vậy thôi chứ rất là nhớ thời gian quay về ăn lúc ăn còn vờ như vô tình mà cọ tay nàng ăn no thì lại bai đi mất.
Đến ngày hôm sau dường như hết giận thì nó mới chịu ở trong cung.
Cuộc sống của nàng vô cùng nhàn nhã nàng đâu biết rằng ở một đất nước không xa có người tìm nàng đến quên ăn quên ngủ.
Nàng ở trong cung làm sâu gạo một thời gian thì cuối cùng mùa xuân cũng sắp đến, mùa xuân năm nai ắm áp hơn mọi khi rất nhiều.
Nàng đến Dưỡng Tâm điện để tìm Trác Duệ.
Thấy hắn