Lời của Trác Phù nói ra cũng khiến không ít quan viên đưa mắt nhìn để đánh giá hắn, mà hắn thì không thèm để ý đến ánh mắt cùng với suy nghĩ của người khác ánh mắt hắn cứ chăm chú nhìn nàng, hay nói đúng hơn là ngay vàng nơi nàng ngồi.
Trác Duệ lúc này đứng một bên nhìn ánh mắt của Trác Phù ngày càng quá đáng liền không khỏi lên tiến "Tiên đế mới mất chưa lâu thánh chỉ cuối cùng để lại chính là muốn Trấn Quốc công chúa trấn nhiếp triều chính, giúp tiên đế nuôi dại các các hoàng tử còn nhỏ rồi chọn ra người thích hợp nhất đưa lên ngôi.
Thế nhưng giờ đây Diêu vương lại muốn lập ấu đế, đây chẳng khác nào là kháng chỉ của tiên đế.
Không biết Diêu vương đây muốn kháng chỉ là do một lòng nghĩ cho Sở quốc một ngày không có vua sẻ khiến lòng người dao động, hay là do bản thân Diêu vương mưu đồ bất chính lập ấu đế vì mục đích riêng?"
Nghe Trác Duệ nói như vậy Trác Phù không khỏi tức giận mà nhìn Trác Duệ lớn tiếng trách cứ "Hồ đồ, ngươi đây chính là ngậm máu phung người ta đây chỉ một lòng nghĩ cho Sở quốc thế nhưng ngươi lại vu cáo ta có mưu đồ bất chính.
"
Trác Duệ nghe hắn nói thế lại càng bình thản hơn "Hóa ra Diêu vương thật sự lo cho Sở quốc à, nếu thế thật thì ta nói hơi sai rồi ta nhận lỗi với Diêu vương.
"
Nghe Trác Duệ nhanh tróng nhận lỗi với mình Trác phù liền không khỏi cười nhạt mà hừ lạnh một một tiếng, hắn cho rằng Trác Duệ giống như hoàn toàn không hiểu biết chuyện gì hoàng toàn xứng danh với phòng hiệu Nhàn vương của mình.
Thế nhưng câu nói tiếp theo của Trác Duệ làm nụ cười của Trác Phù tắt hẳn "Nếu Diêu vương đã một lòng lo nghĩ cho Sở quốc như thế vậy không cần vội vàng thúc giục lập ấu đế, để Trấn Quốc công chúa nhiếp chính chính là con đường tốt nhất để ổn định Sở quốc.
À mà nếu như thật sự có lập ấu đế vậy thì cũng phải phiền Trấn Quốc công chúa nhiếp chính, thế nên ngôi vị hoàng đế này lập sớm hay muộn gì cũng chẳng khác nhau cả.
"
Lúc này đây nàng ngồi trên ngai vàng không khỏi muốn tặng cho Trác Duệ một cái vỗ tay vì lời hắn nói ra làm vẻ mặt của Trác Phù thay đổi liên tục.
Mà Trác Phù lúc này ngoài ánh mắt tức giận dành cho Trác Duệ thì bên trong còn chứa đầy hận ý, giông như đang muốn phanh thây lóc da băm xương của Trác Duệ vậy.
Mấy đại thần nãy giờ đứng một bên xem kịch cũng bắt đầu lên tiếng chỉ trích Trác Phù về những lời nói vừa rồi của hắn, một màng này làm cho sắc mặt hắn đã xấu nay lại càng xấu thêm.
Màng kịch này cũng cần phải đến lúc hạ màng rồi, nếu như Trác Duệ và quan viên đã làm người xấu thay nàng vậy thì để nàng diễn vai người tốt tạm vậy.
"Được rồi, bổn cung biết Diêu vương cũng chỉ có lòng lo nghĩ chu toàn trước sau nhưng nay không phải thời gian thích hợp.
Đợi một thời gian nữa sau khi mọi thứ ổn định bổn cung sẻ chọn ra người thích hợp để đưa lên ngai vị, Diêu vương không cần quá lo lắng.
"
Trác Phù nghe những lời này của nàng thì không khỏi khinh thường thế nhưng hắn vẫn bám theo những lời nàng nói để rút lui về vị trí an toàn, xem ra hắn cũng khá thông minh hơn nàng nghĩ rất nhiều.
"Được rồi, các khanh hôm nay bãi triều tại đây đi bổn cung còn có chuyện phải làm.
" Sau khi nàng nói xong các quan viên liền hành lễ để tiển nàng đi.
Trác Duệ lúc này cũng nhanh tróng đi theo ở phía sau nàng cùng nàng đi đến ngự thư phòng, dù sao vẫn còn mấy chồng tấu trương cần giải quyết.
Lúc đến đến ngự thư phòng nàng ngồi một bên hắn ngồi một bên nhanh tróng chia nhau làm việc, chứ chỉ một mình nàng thật sự làm không nổi những việc này.
"Nhìn bộ dáng hắn lúc nãy hận không thể làm thịt huynh ngay lập tức vô cùng buồn cười" nàng vừa nói vừa ngẫn đầu nhìn Trác Duệ.
Trác Duệ nghe thế cũng bật cười "Ta đón hắn đàn nghĩ đến việc nếu sau này thành công đăng cơ thì người đầu tiên hắn giải quyết chính là ta.
"
Nghe thế nàng cũng gật đầu "Nhưng hắn cũng là một người khá thông minh, nếu chỉ dựa vào người