Bọn người đó không hỏi nữa mà gơi vào im lặng, nàng ngồi không cũng rất chán nên đứng dậy.
Vừa thấy nàng đứng dậy Chu Tuấn vội vàng hỏi " Điện hạ, người định đi đâu vậy?"
"Đi dạo.
Các ngươi đi không?" nghe hắn hỏi nàng nhướng mài trả lời, sau đó hỏi ngược lại.
Bọn người kia nghe thế cũng gật đầu mà đi theo, Chu phủ khá rộng, dù sau củn có nhiều người sống như thế.
Thế là bọn họ dẫn nàng đến vườn hoa, nơi đây khá rộng bốn bề đều là cây hoa, ở giữa còn có hồ sen, bên trên còn có cả đình nghỉ mát, thế là nàng quyết định đến đó để ngồi.
Nàng tò mò nhìn đám người đó rồi hỏi " Các ngươi có ai đã định hôn sự chưa?"
Bọn họ nghe đến việc định hôn sự thì vội vàng lắc đầu.
Sau đó có kẻ ngờ vực hỏi lại " Điện hạ hỏi việc nài làm gì"
"Không có gì đâu, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi" nàng nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nàng lúc này đang đặt trê một chiếc lá sen ở dưới mặt hồ.
"Trong số các ngươi có bao nhiêu người từng học qua võ công" nàng duy chuyển ánh mắt từ lá sen mà chuyển sang người bọn họ.
Bọn họ nghe thế thì khó hiểu nhưng vẫn trả lời " có Chu Tuấn, Chu Thương( con nhị thúc), Chu Quốc ( con tam thúc), Bạch Quyết ( con lục cô)"
"Chỉ có bốn người thôi sao?, ta thấy các ngươi tốt nhất nên học võ công đi" nàng nhàn nhạt trả lời.
"Tại sao?" một trong số những tên không biết võ công lên tiếng hỏi.
"Bảo vệ mạng chứ làm gì" nói xong câu này nàng không quan tâm suy nghỉ của bọn họ mà quay sang Thu nhi, Hoa nhi, Du nhi mà bảo " các ngươi quay về chổ mẫu hậu đi"
Nghe lời nàng nói, bọn họ nhanh chóng rời đi.
Bọn họ đi chưa được bao lâu thì nàng quay sang nhìn đám người kia rồi bảo" cho các ngươi mười giây, những kẻ không biết võ công tránh càng xa hồ sen càng tốt, còn những kẻ có võ công thích thì cứ rời đi"
Nghe nàng nói thế bọn họ vô cùng khó hiểu nhưng vẫn đứng dậy rời đi.
Bọn họ mới bước khỏi khuôn viên của đình nghỉ mát thì bên dưới hồ sen nước khuấy động, hơn hai mươi tên sát thủ lao khỏi mặt nước.
Thấy bốn tên sát thủ nàng không hề kích động, còn bốn tên đang ngồi gần nàng thì vô cùng hoang mang.
Bọn họ lao thẳng lên đình nghĩ mát sau đó chĩa mũi kím vòa hướng nàng ngồi, một trong số những tên đó lên tiếng nói "Tiện nhân, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của ngươi"
Nghe hắn nói thế thì nàng bật cười "sao ngươi dám chắc là ngày giỗ của ta chứ không phải là của các ngươi?"
"Tiện nhân bớt nhiều lời, nộp mạng đi" nói rồi bọn sát thủ lập tức lao vào.
Đám người của Chu Tuấn thấy tình thế không ổn vội vàng lao vào cướp lấy kiếm của sát thủ sau đó quay lại thành một vòng tròn xung quanh để bảo vệ nàng.
Nàng cũng không tỏ vẽ sợ hải gì, chỉ ngồi đó cầm tách trà lên mà hỏi "ai phái các ngươi đến?"
"Chúng ta chỉ thay trời hành đạo không có ai sai đến" một tên trong số đó lớn tiếng nói.
"Hay, hay cho câu thay trời hành đạo" nói rồi nàng ném thẳng tách trà xuống đất, tiếng tách vỡ làm cho bốn người kia quay lại nhìn nàng.
Nàng không để ý họ mà chỉ từ từ đứng dậy, bước ra khỏi vòng tròn bảo vệ của bốn người kia, mà lao thẳng vào một tên sát thủ gần đó.
Tên đó bị hành động của nàng làm cho giật mình mà bất động tại chổ, nàng nhanh tay chộp lấy kiếm của hắn còn tiện tay bồi cho hắn một nhát kiếm ngay giữa ngực, kiếm này chém xuống mạng của tên sát thủ đó liền bị tước đoạt.
Điều này làm cho mọi người có mặt ở đó hết sức bất ngờ.
Sau khi bất ngờ xong bọn người kim lập tức nhớ tới việc sai người đi báo cho Chu lão gia.
Lúc này bốn người kia khi thấy nàng một kiếm có thể gi3t chết một tên sát thủ như thế thì vô cùng bất ngờ, nhưng bọn họ đã nhanh chóng lấy lại tinh thần sau đó cũng lao vào đánh nhau.
Đường kiếm uyển chuyển, dáng đi nhẹ nhàng nhát chém sắc gọn chính là những gì Chu Tuấn nhìn thấy được từ nãy đến giờ.
Lúc này Chu lão gia mới mang người đến, lúc ông đến chỉ còn lại có ba tên sát thủ, bọn chúng đang tìm cách bỏ chốn thì bị chặn, bắt sống.
Thái Hậu lúc này cũng chạy đến cạnh nàng" Yên Yên, con không sao chứ, có bị thương chổ nào hay không"
Nàng buôn thanh kiếm còn đang dính máu rồi nói" con không sao, không bị thương chỗ nào cả"
"Không sao thì tốt" thái hậu lúc này cũng buôn bỏ sự lo lắng trong lòng.
Lúc này cả nhà Chu gia quỳ xuống" điện hạ, chúng thần cứu giá trậm trễ, xin điện hạ trách phạt"
"Đứng lên đi, ta không trách" nàng bước đến đỡ Chu lão gia đứng dậy.
"Phiền ngoại tổ phụ sai người áp giải bọn chúng vào cung giúp ta, cứ giao bọn họ cho hoàng huynh là được"
Nghe thế hắn lập tức sai người đem ba tên sát thủ vào cung.
- -----
Hoàng cung lúc này tại dưỡng tâm điện.
"Bệ hạ, Chu phủ có việc cầu kiến" một tên thái giám