Nàng đặt bạch ưng lên ghế rồi mới bắt đầu cho nó ăn.
Lúc nàng đang cho bạch ưng ăn thì Thanh Nghi nhìn bạch ưng với ánh mắt vô cùng thích thú.
Đợi sau khi bạch ưng ăn xong thì Thanh Nghi mới nhỏ giọng hỏi nàng "tỷ tỷ, muội có thể chạm vào nó được không?"
Nàng nghe thế thì gật đầu đáp "Được chứ "
Nghe nàng nói thế con bé đưa tay đến gần định chạm vào nó nhưng bất ngờ mắt bạch ưng nhìn con bé sắc lẹm như giao, thế rồi nó lùi về sau sao đó bay đi mất.
Tiểu Thanh Nghi thấy bạch ưng như thế cũng giật mình gút tay lại.
Nàng ngồi bên cạnh chứng kiến mọi việc nhưng cũng chẳng thể làm gì, ai biểu bạch ưng là giống loài chung thành suốt đời chỉ nhận một chủ, nếu có người nó chịu tiếp xúc ngoài chủ nhân nó thì vô cùng hiếm.
Thu nhi Hoa nhi cũng ngày ngày đối mặt với nó trong suốt quá trình nó trưởng thành nhưng cũng khi nó mới chịu đứng trên tay hai người đó, ngay cả Trác Quân cho nó ăn vài lần nó còn có ý ghét bỏ thì nói gì là Thanh Nghi nó chỉ mới gặp lần đầu.
Thấy Thanh Nghi như thế nàng cũng chỉ đành an uổi "tiểu Nghi ngoan, bạch ưng không thích người ngoài nên mới thế chứ không phải nó chỉ như thế với mình muội"
Thanh Nghi nghe thế thì lên tiếng hỏi "có thật không?"
Nàng nói "thật hơn cả vàng"
Nàng xoa đầu con bé rồi nói tiếp "Thanh Nghi có phải cũng muốn nuôi con gì đó phải không?"
Con bé nghe thế thì không trả lời chỉ lên tiếng hỏi lại "Thanh Nghi có thể nuôi sao?"
Nàng cười đáp "Nếu tiểu Nghi thích thì có thể nuôi"
Con bé nghe thế thì vội vàng nói "Muội muốn nuôi"
"Vậy muội muốn nuôi con gì? cứ nói với tỷ, tỷ sẻ tìm cho muội " Nàng nói.
Thanh Nghi nghe thế thì nhỏ giọng nói " muội từng nghe cung nữ nói loài vẹt rất thông minh có thể hiểu được con người nên muội cũng muốn có một con"
Nàng nghe Thanh Nghi nói thế thì cười đáp " Nếu tiểu Nghi thích vậy tỷ sẻ sai người tìm cho muội"
Thanh Nghi nghe thế thì vui vẽ đáp "Cảm ơn tỷ tỷ, tỷ thật tốt với muội"
Nàng nghe thế thì xoa đầu con bé đáp "Muội ngốc thật, ta là tỷ tỷ nên tốt với muội là điều hiển nhiên.
—————————
Chu Quốc
Thuần vương phủ.
Ngoài vường hao có hai nam nhân đang ngồi đánh cờ cùng nhau.
"Lý Khanh, Lý Khanh ngươi làm sao vậy " Từ Kha nhíu mài gọi.
Hắn lúc này mới giật mình mà trả lời " Ta không sau?"
Từ Kha nghe hắn nói thì dùng điệu bộ khó tin nói "Ngươi không sao mới là lạ đó, ta thấy ngươi từ ngày biết người mình muốn tìm là vị công chúa đó của Sở quốc thì cứ thẫn thờ suốt, ngay cả việc phê tấu sớ cũng không xong, phải trả việc lại cho hoàng tượng khiến hoàng thượng càm ràm từ ngày đó đến giờ.
Ta nói ngươi đó làm việc gì cũng chẳng thể chú tâm nổi, dường như tâm của ngươi không đặt ở đây mà là đặt ở Sở quốc."
Sau khi Từ Kha nói xong thì không có thấy hắn đáp trả thì vô cùng tức giận nói lớn "Này, Lý Khanh để ý ta một chút đi có được không?"
Lần này hắn nghe Từ Kha lớn tiếng nói nên mới đưa mắt nhìn qua " Có chuyện gì?"
"Lý Khanh huynh có thể nào chuyên tâm nói chuyện với ta có được không?" Từ Kha khó chịu hỏi.
Hắn không trả lời câu hỏi của Từ Kha mà ngược lại còn yêu cầu Từ Kha im lặng"Đừng làm ồn, ta có việc cần suy nghỉ"
Từ Kha nghe hắn nói thế thì tò mò hỏi "Huynh suy nghĩ việc gì, cứ nói ra biết đâu ta sẽ giúp được."
Nghe thế hắn nhìn Từ Kha với ánh mắt không hề tin tưởng nhưng vẫn lên tiếng "Ngươi nghĩ xem nàng ấy có chịu gã sang nước khác hay không?"
Từ Kha nghe thế thì đơ người hỏi lại "Đừng nói với ta là huynh đang nói đến An Quốc công chúa của Sở quốc đấy nhé"
Hắn nghe thế thì gật đầu nói "Đúng thật là ta đang nói đến nàng"
Từ Kha nghe thế thì hỏi "Đừng nói với ta huynh có ý định cưới nàng về làm vương phi đấy"
Hắn vô cùng nhàng nhả hớp ngụm trà rồi nói "quả thật ta muốn cưới nàng, nhưng không biết liệu nàng có đồng ý gã.
đến đây hay không"
"Ta thấy 9/10 là sẽ không đồng ý" Từ Kha nói với thái độ vô cùng hiển nhiên.
Hắn hỏi lại "Tại sao ngươi lại nghĩ thế? "
Từ Kha nghe thế thì vô cùng bình thản trả lời " Nàng dù sao cũng là An Quốc công chúa nàng được phép tham gia triều trính, nếu hoàng đế có xảy ra việc gì bất trắc nàng sẽ lên thay quyền nhiếp chính, nhiệm vụ của nàng chính là