Bách Lý An nghe hoàng đệ mình nói thế thì lại tăng thêm phần chán nản.
Thiên hạ này, anh em nhà đế vương khác tranh đế vị đến sức đầu mẽ trán, còn hoàng đệ hắn cho hoàng vị cũng không thèm.
Lý An chỉ còn biết bắc đắc dĩ mà lên tiếng "không làm thì thôi, mắc gì đệ phản ứng mạnh thế"
Hắn nghe thế thì không lên tiếng mà chỉ hừ một cái.
Bách Lý An mở miệng nói tiếp "Ta nghe nói đệ dạo này đang thích một nữ nhân phải không?"
"Ai nói cho huynh nghe?" Hắn quay sang hỏi lại
"Ta chỉ là nghe Từ Kha lỡ miệng nói thế, nhưng mà chuyện này là thật à?"
"Đúng vậy" hắn không trần chừ mà trả lời.
"Vậy thì tốt quá rồi, ta tưởng đệ đời này sẻ chẳng thể thích ai, nếu nay đệ đã thích người ta vậy huynh sẽ viết cho đệ một thánh chỉ ban hôn" Lý An vui vẽ nói.
"Không cần đâu, nàng không phải người Chu quốc"
"Cái gì? Không phải người Chu quốc sao? vậy đệ nói xem nữ nhân ấy là người nước nào?" Lý An ngạc nhiên hỏi.
"Nàng là người nước Sở " hắn buồn trán nói.
Lý An thấy được biểu cảm này của hắn thì nói
“ Vậy thì đơn giản rồi, cứ đến đó xin liên hôn là xong”
“ Không được, hoàng đế nước Sở chắn chắn sẻ không cho nàng liên hôn” hắn không vui nói.
“ Tại sao chứ, đệ làm như người đệ muốn cưới là cửu công chúa của nước Sở không bằng” Lý An khó hiểu nói.
“ Quả thật người đệ muốn cưới là nàng ấy”
Lý An nghe hắn nói thế thì giật mình la lớn “ cái gì”
Hắn thấy hoàng huynh mình như thế thì nhíu mài lên tiếng “ Ta biết huynh bất ngờ nhưng cũng không cần huynh phản ứng thế đâu”
Lý An biết bản thân mình thất thố nên cũng thu lại sự thất thố ấy mà giỏ giọng hỏi lại “ Đệ thật sự không nói đùa ta đấy chứ”
Hắn nghe hỏi thế thì nhướng mài đáp “ huynh thấy ta giống đùa lắm à”
Lý An nghe hắn hỏi lại thì đưa mắt nhìn thẳng mặt hắn mà nói “ nhìn quả thật không giống”
“ Nhưng mà Lý Khanh, đệ làm sao lại thích vị công chúa kia? Theo như ta biết thì hai người chưa từng gặp mặt” Lý An đưa tay xoa càm mà nòi.
“ Đã gặp rồi” hắn nhàn nhạt trả lời
Nghe thế Lý An càng thêm tò mò mà hỏi “ thật sự đã gặp rồi sao? Sao ta không biết? Hai người gặp nhau lúc nào vậy?”
“ Ta và nàng gặp nhau lúc nào tại sao phải báo cho huynh biết” hắn đanh giọng hỏi lại.
“Đệ không nói cũng không sao, nhưng mà ta thấy vị công chúa đó của Sở quốc cơ hội sẻ gã cho đệ là không cao, dù sao người ta cũng là hòn ngọc quý trên tay hai đời vua nước Sở, hơn nữa người ta còn là An Quốc công chúa, cơ hội mà đệ có thể cưới người ta về là 0,1% hơn nữa tiếng tâm nàng vang xa, người muốn cưới nàng cũng chẵng phải mình đệ cho nên là cơ hội của đệ càng thấp hơn.
”
Hắn nghe thế thì mặt hắn càng trầm xuống nhiều hơn, Lý An thấy biểu cảm hắn như thế thì không nói gì thêm chỉ còn biết thở dài thương cho vị hoàng đệ này của minh.
Hoàng đệ hắn khó khăn lắm mới thích một người, mà người ta thì là người có thân phận đặc thù, hoàng đệ hắn đã độc thân hai mươi mốt năm, nếu thế này thì e là phải độc thân cả đời rồi
_______________
Sơ quốc.
Tại ngự hoa viên lúc này, Trác Quân đang vô cùng nhàn nhã ngồi ơ đình mà tận hưởng không khí trong lành thì nghe có tiếng khóc lóc của nữ nhân.
Hắn vừa đứng dậy định đi đến hướng có tiếng khóc ấy thì thấy hình bóng nàng lướt qua trông vô cùng vội vàng, thấy thế hắn lên tiếng gọi.
“ Yên Yên, muội có chuyện gì mà gấp gáp vậy”
Nghe có người gọi mình thì nàng quay lại nhìn thì thấy Trác Quân từ phía sau đi đến, thấy thế nàng mở miệng nói “lúc nảy đang ở trong cung thì có một tiểu thái giám đến báo với muội, thập thất muội đang bị ức hiếp ở ngự hoa viên nên muội mới vội vàng thế này”
Nói rồi nàng bước nhanh đi, hắn thấy thế cùng đi xong xong nàng mà nói “ ta cũng vừa nghe thấy tiếng nữ nhân khóc lóc cầu xin, vừa định đi xem thử thì thấy muội”
Nàng nghe thế thì không trả lời mà chỉ vội vàng đi tiếp, hắn biết nàng đang lo lắng nên cũng im lặng mà bước theo, do hai người có võ công nên đi rất nhanh làm cho bọn thái giám và cung nữ phía sau đuổi theo vô cung khó khăn cũng chỉ coa Thu nhi và Hoa nhi vẫn đi theo kịp còn Du nhi hiện tại vẫn đang đi cùng bọn cung nữ phía sau.
Hắn và nàng đi vội vàng như thế cuối cùng cũng