Vũ cơ này vốn dĩ là hồng nhan bên cạnh của Ung vương, năm đó toàn bô những người của Ung vương đều bị giết nhưng đông người như thế dù ít nhiều cũng có sai sót, mà vũ cơ này là một trong số những kẻ đã chốn thoát năm đó.
Nàng nhớ kỹ ả vủ cơ nay là vì năm đó ả ta đã thủ thỉ bên tay Ung vương đốc thúc hắn đẩy nhanh tiến trình tạo phản.
Tính ra thì nàng cũng phải cảm ơn ả ta vì đã “giúp” nàng sớm diệt trừ được Ung vương.
“Bổn cung không tìm ngươi, nhưng ngươi lại ngu ngốc tự chui đầu vào cho ta bắt đúng thật là bất ngờ nha” nàng cười châm biếm nói.
“Tiện nhân, ngươi mau thả ta ra ta nhất định phải giết ngươi” ả ta vừa chửi rủa vừa dung dẫy để thoát ra khỏi sợi dây đang chối buộc ả.
Nàng thấy thế thì tặc lưỡi “đừng vùng nữa, vô ích thôi ngươi càng vùng sợi dây sẻ càng thiết sâu vào trong gia thịt, đừng ngu ngốc mà làm đau bản thân như vậy chứ”
Nàng thật lòng khuyên ngăn nhưng dường như ả lại không nghe lọt tai những gì nàng nói, ả ta càng thêm vùng vẫy.
Thấy thế nàng chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán “Này, ai là người đứng sau lưng sai khiến ngươi đến hành thích hoàng huynh ta vậy?”
“Tiện nhân, ngươi đừng hòng moi được tin tức nào từ ta, cho dù ngươi có giết ta cũng vô dụng” ả ta dùng thái độ bất hợp tác mà đáp trả nàng.
“Ta bảo này, ngươi cứ mở miệng ra là tiện nhân tiện nhân, ngươi nói từ đó nhiều lần như thế không sợ bản thân mình cũng là tiện nhân trong miệng của kẻ khác à?”
“Ngươi…ngươi…im miệng cho ta” ả ta vô cùng tức giận nói.
“Này, sao ngươi vô lý thế hả? ngươi nói được lại không muốn cho ta nói”
Thu nhi từ nãy đến giờ thấy nàng cứ buôn lời đùa giởn với vũ nữ kia thì liền lên tiếng nhắc nhở “điện hạ, mau làm chính sự đi”
Nghe được lời nhắc của Thu nhi thì nàng mới nhớ ra từ nảy giờ đùa quá rồi, nên quay lại việc chính thôi.
“Bổn cung hỏi lại lần nữa, rốt cuộc là ai phái ngươi đến, tốt nhất là ngươi thành thật cho ta.
Nếu ngươi thành thật ta sẻ cho ngươi con đường sống." giọng nàng vô cùng nghiêm túc.
Nhưng ả vũ cơ kia lại lớn giọng mà nạt lại nàng "ngươi đừng có mà mơ, cho dù ngươi có giết ta ta cũng không nói cho ngươi biết đâu."
Thấy vậy nàng vô cùng chán nản mà đứng dậy quay người rời đi, trước khi đi nàng còn không quên nhìn sang thuộc hạ của nàng mà nói "người xử lý cho tốt việc này đi"
Tên thuộc hạ nghe nói thì cuối người nhận lệnh.
Bên ngoài lúc này bửa tiệc vẫn còn đang diễn ra, nàng thật sự rất lười quay lại đó nên đã trực tiếp quay về Ngọc Hàn cung của mình.
Còn về phần của tiểu Thanh Nghi thì chắc lát nữa khi không thấy nàng quay lại con bé cũng sẻ tự động mà quay về tìm nàng thôi.
Nàng thì hay rồi, có thể bình thản thảnh thơi ở đây mà chơi đùa với bạch ưng còn phía bên kia thì có kẻ từ nảy đến giờ đang mong ngóng nàng quay trở lại.
Bên này Ly Nguyệt thấy ca của mình cứ đứng ngồi không yên thì nàng ta có lòng tốt mà nhắc nhở một câu "huynh đừng nhìn nữa, chắc tỷ ấy sẻ không quay lại đâu.
Nếu như huynh muốn gặp tỷ ấy thì cứ túm đại một cung nữ thái giám gì đấy rồi hỏi xem tỷ ấy ở chổ nào."
"Chẳng lẻ bây giờ ta tự tiện đi gặp nàng ấy sao? Nếu ta đột ngột đến tìm thì nàng ấy sẻ nghỉ gì về ta?"
"Huynh bị ngốc à, đi tìm tỷ ấy sau đó diện lý do là cảm tạ tỷ ấy vì lần đó đã cứu huynh.
Như thế mà cũng không nghĩ ra? quả nhiên là người ta nói đúng mà cho dù thông minh đến mấy nhưng khi yêu vào cũng sẻ trở thành kẻ ngốc."
Nếu như bình thường Ly Nguyệt mà nói chuyện với hắn như thế thì chắc chắn đã bị hắn chỉn cho một trận, nhưng hiện tại hắn chẳng còn tâm chí nào mà nghĩ đến việc chỉn vị muội muội này của mình chút nào.
- ---
Quả nhiên như những gì nàng nghĩ, Thanh Nghi từ nãy đến giờ không thấy nàng quay lại thì cũng đòi quay về tìm nàng, Hoa nhi và Phù Du thấy thế cũng đưa con bé quay về.
Vừa về đến nơi con bé đã nhào đến ôm lấy chân nàng "tỷ tỷ sao không đưa muội về cùng? từ lúc tỷ rời đi muội ngồi đó một mình rất nhàm chán"
"Chán sao? chẳng lẻ muội không thích không khí nhộn nhịp tại đó?" nàng thắc mắc hỏi.
"Muội không thích, lúc nãy khi tỷ vừa mới đi được một lúc thì có người nói xấu tỷ" Thanh Nghi vừa nói giọng lại mang chút tức giận.
"Có người