Xe ngựa lăn bánh chưa được bao lâu thì Hoa nhi và Thu nhi đã nhìn thấy được mi mắt nàng khẻ rung bọn họ thấy thế thì đủ hiểu nàng đã sắp tĩnh lại.
Bọn họ thấy vậy thì lên tiếng khẻ gọi nàng, “điện hạ,điện hạ” bọn họ chỉ mới gọi được hai tiếng thì mắt nàng đã từ từ mở ra.
Chuyện đầu tiên sau khi tỉnh dậy mà nàng cảm nhận được chính là mùi vị của máu còn đọng lại nơi khoan miệng, cái mùi vị ấy rất giống rỉ sét pha thêm chút tanh tanh làm nàng vô cùng khó chịu
Thu nhi và Hoa nhi nhìn thấy nàng tỉnh dậy thì khóe mắt rưng rưng “điện hạ, thật tốt quá người cuối cùng cũng tĩnh lại rồi”
Chu Tuấn bên ngoài dường như nghe thấy tiếng hai người họ nói cũng lên tiềng hỏi, bên trong giọng nói không giấu được nét vui mừng “điện hạ, thật tốt khi người tỉnh lại”
Nàng không quan tâm bọn họ lắm hiện tại trong đầu nàng chỉ nhớ đến tình trạng của hoàng huynh mình “hoàng huynh sao rồi”
“Khi nảy Thuần vương Chu quốc gọi mọi người đến thì nô tỳ đã nhìn thấy bệ hạ và người nằm bất tỉnh, hiện tại Nhàn vương đang chăm sóc bệ hạ, nô tỳ cũng không rõ tình hình bệ hạ hiện tại” tuy câu hỏi của nàng đơn giản nhưng Thu nhi lại ngắn gọn mà kể luôn tình hình hiện tại của Trác Quân
“Ta muốn nhìn xem hoàng huynh một chút” nàng lên tiếng nói.
“Điện hạ, người cũng vừa tỉnh lại hay là người đợi đến nơi rồi mới đi gặp bệ hạ chắc cũng được” Hoa nhi lên tiếng ngăn cản.
“Ta tự biết tình hình sức khỏe của mình nên đừng nhiều lời, mau dừng xe đi” nàng vừa nhăn mài vừa nói.
Hoa nhi và Thu nhi thấy nàng nhăn mài thì bọn họ ngay lập tức cho dừng xe, bọn họ bên nàng nhiều năm nên cũng thừa biết biểu hiện nhăn mài của nàng chính là không vui.
Xe ngựa vừa dừng lại nàng liền vội vàng mà nhanh phóng xuống, Thu nhi và Hoa nhi vừa định xuống theo thì nàng ngay lập tức ra lệnh cho bọn họ ngồi yên trên xe, còn nàng thì một mình đến chổ xe ngựa của Trác Quân.
Cũng mai là xe ngựa Trác Quân chỉ đi trước xe của nàng nên nàng chẵng cần tốn công để tìm, nàng nhanh chóng leo lên xe mà vén rèm lên.
Trác Duệ ngồi bên trong nhìn thấy tấm rèm được vén lên thì có chút giật mình, vừa thấy người sau bức rèm là nàng thì hắn liền chuyển sang ngạc nhiên.
“A Yên muội tĩnh lại khi nào vậy? Lúc nãy khi muội và hoàng huynh nầm ngất xỉu ta vô cùng lo lắng, ta rất sợ hai người xảy ra chuyện không hay” Lúc nãy khi Trác Duệ thấy hai người nằm trên đất trái tim của hắn cứ như đang bị treo ngược lên trời, nhưng khi biết hai người chỉ bất tĩnh thì tim hắn đang đực treo trên cao dần dần được hạ xuống.
Nàng chưa vội trả lời, và ngồi xuống cạnh Trác Quân rồi mới lên tiếng “muội chỉ mới vừa tỉnh lại, do lo lắng cho tình hình sức khỏe hoàng huynh nên ngay lập tức mà sang đây để xem xét”
“Muội mới tỉnh dậy sao không nghĩ ngơi cho khỏe đi, ở đây có ta chăm sóc huynh ấy là được rồi” Trác Duệ vô cùng lo lắng cho tình hình sức khỏe của nàng mà lên tiếng nói.
“Muội không sau, chỉ là mệt quá nên mới ngất xỉu nên lúc tỉnh dậy thì muội đã khỏe” nàng vừa nói vừa đưa tay chạm vào mạch tượng của Trác Quân.
Mạch tượng này vốn bình thường đáng lý ra đã phải tĩnh dậy từ lâu nhưng sau đến tận bây giờ hoàng huynh nàng vẫn chưa tĩnh!??? Con m* nó bọn chúng ruốt cuộc đã làm gì hoàng huynh nàng vậy, mang giấu vào kết giới thì cũng thôi đi, nàng có thể tạm thời mà bỏ qua cho bọn chúng nhưng bọn chúng lại làm cho hoàng huynh nàng bất tĩnh không lý do, nếu nàng mà tìm được bọn chúng thì đừng có trách nàng tại sau lại độc ác.
Khuông mặt nàng lúc này vô cùng âm trầm, Trác Duệ đây là lần đầu tiên nhìn thấy nàng như vậy nên vô cùng lo lắng lên tiếng “A Yên, muội sao vậy? có chổ nào không khỏe sau?”
“Muội không sau, chỉ là đang nghĩ xem huynh ấy đang hôn mê như thế ” nàng thu lại nét mặt âm trầm ấy của mình mà lắc đầu cười nói.
‘Vậy muội đã nghĩ ra chưa?” Trác Duệ vội vàng mà hỏi lại.
“Vẫn chưa, muội vẫn còn đang nghĩ xem ruốt cuộc là huynh ấy chỉ đơn giản là hôn mê hay thực sự gặp phải chuyện gì khác.”
Nàng và Trác Duệ người thì lo lắng kẻ thì đang cố