Giữa không gian tối đen, đột nhiên lóe lên ánh sáng vàng chiếu qua vài thứ, là vách tường cũ kỹ khắc đầy văn tự, còn có ba khuôn mặt mặc dù lấm lem bùn đất, nhưng ánh mắt vẫn lộ ra vẻ sáng ngời.
Y phục trên thân của ba ngươi gần như là quần rách áo manh, chỉ có chút ít vải rách, nhưng còn may là che được ba điểm cần che. Nhìn theo dáng người, ba người đều là nữ nhân! Hoàn cảnh ác liệt như vậy, ba nữ nhân này không ở nhà xem tivi, ở chỗ này làm chi?!
Nhìn theo ánh mắt sáng ngời của các nàng...
Thì ra ba nữ nhân này đến đây trộm mộ!
Không gian u ám, bốc mùi quái dị, ngoài đồ vật được chôn cùng, đương nhiên chính giữa gian phòng là một cái quách* lớn. Ba người bên cạnh, từng người lộ ra nét mặt vui mừng, cái quách lớn như vậy, phát tài rồi! (*quan tài lớn chứa quan tài nhỏ thời xưa, thường là bằng đá, google image "椁" để xem nha)
Phút chốc, một nữ nhân phục hồi tinh thần trước, cô vỗ vỗ hai người đang cười mơ màng, "Các ngươi có tiền đồ một chút đi, trước hết tìm cách mở cái quách ra ah, nhìn kích thước này đi, ca khó đó."
Hai người còn lại phục hồi tinh thần, nhanh chóng lấy công cụ từ trong túi ra. Không có lời nói thừa thải, ba người cầm công cụ, cùng nhau bắt đầu miệt mài tận lực làm việc.
Trong thời gian này, âm thanh lốp cốp lạch cạch vang lên đều đều, ước chừng sau hai tiếng miệt mài công phu, một người trong số đó thật sự nhịn không được, nàng lắc lắc hai cánh tay mỏi nhừ, kể khổ "Qua Lâm, ta đau lưng mỏi chân quá ah."
Qua Lâm ngẩng đầu, trừng mắt liếc "Giờ phút này ai mà không mỏi giống ngươi hả? Vợ của ngươi còn không than, ngươi ồn ào cái gì!"
"Vợ, ngươi có mệt không ah?" Người nọ nhìn vợ mình làm nũng, hy vọng người kia có thể phụ họa theo.
Ai ngờ, vợ nàng cũng trừng mắt với nàng, uy hiếp nói "Khương Ngọc, ta có thể nói cho ngươi biết, ngươi còn ồn ào than mệt, không những không lấy được một xu nào, mà ngay cả giường ngươi cũng đừng mong lên!"
Ách...
Cái kia là bất lợi nhất. Khương Ngọc lắc đầu, tiếp tục cúi đầu làm bạt mạng.
Nói thật, hai động tác cứ lặp đi lặp lại trong hai tiếng, là người thì đều sẽ cảm thấy có chút khó chấp nhận. Nhưng đối mặt với số cổ vật cực lớn bên trong kia, ai cũng sẽ muốn lấy nó bỏ vào túi của mình. Khương Ngọc than thì than vậy thôi, nếu thật cho nàng đi nghỉ ngơi cũng chưa chắc nàng đã chịu. Nhìn bộ dạng ba nàng lúc này cũng biết được trong ngôi mộ này rất nhiều hung hiểm, nhanh lấy được đồ sớm đi thì tốt hơn, ai cũng không muốn bỏ cái mạng nhỏ ở chỗ này!
Qua Lâm lau mồ hôi trên trán, cổ vũ nói "Cái quách này sẽ nhanh mở được thôi, thân phận chủ nhân của ngôi mộ này rất hiển hách, bên trong nhất định có bảo bối giá trị liên thành, cố gắng thêm chút nữa, nửa đời sau là không lo cơm áo nha."
Đúng vậy, chủ nhân ngôi mộ này quả thật thân phận hiển hách, từ lúc ba người Qua Lâm tiến vào mộ không lâu, nhìn thấy hình vẽ trên vách tường đã biết được.
Bởi vì mực nước trong bụng có giới hạn* (hiểu biết có hạn), mấy người Qua Lâm đều không tính ra triều đại của chủ nhân hầm mộ, bất kể là cổ văn trên vách đá, hay kết cấu bên trong ngôi mộ. Nhưng có thể xác định là, người chết này là nữ nhân, là công chúa được sủng ái của đương triều. Điểm này được thể hiện qua cấu tạo bên trong mộ, các cơ quan bảo vệ được dày công thiết kế, ngoài ra chất lượng cùng số lượng đồ vật chôn cùng cũng nói lên điều đó. Nếu không được sủng ái, hoàng đế đương triều có thể nào hao công tổn trí xây dựng một hầm mộ như vậy.
Cho nên, động lực là cực lớn nha, bởi vì thiệt nhiều nhân dân tệ* của ta ah!!! (*tiền Trung Quốc)
Khương Ngọc cùng Tề Vi nghe Qua Lâm nói như thế, máu hưng phấn cuồng cuộn trong người, tự nhiên động tác cũng nhanh hơn.
Ước chừng qua thêm hơn một tiếng nữa, cái quách quả nhiên bị vênh lên. Ba người nhìn thấy quan tài bên trong lộ ra, nhao nhao kinh hãi trừng lớn hai mắt. Khương Ngọc cùng Tề Vi không hiểu nguyên do, chỉ nhìn cỗ quan tài bằng gỗ màu nâu sẫm bóng loáng, tản ra hương thơm nói không nên lời, khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái. Mà quan trọng nhất là, hai người xem xét cái quan tài này cũng biết là bảo bối giá trị liên thành!
Cỗ quan tài này tối thiểu cũng hơn một ngàn năm, quan tài ngàn năm không mục nát, không ẩm ướt, lại còn có hương thơm, ngươi nói có phải bảo bối hay không ah?
Qua Lâm nhìn quan tài trước mắt, thình lình nói "Biết đây là gỗ gì không?"
Hai người Khương Ngọc hồi phục tinh thần, hai miệng một lời "Không biết."
"Đúng là mê tiền, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến tiền, điểm thường thức* ấy cũng không biết! Còn dám đòi đi trộm mộ?" (*kiến thức thông thường)
Qua Lâm lắc đầu, dùng ngữ khí như đối với trẻ con không dễ dạy nói "Này gọi là gỗ âm trầm, người Tứ Xuyên kêu là gỗ mun. Loại gỗ này có đặc thù không bị mục nát, chống ẩm, chống mối mọt, còn có hương thơm. Gỗ âm trầm tượng trưng cho địa vị tôn quý, thời kì dân quốc, vì chứng tỏ thân phận đế vương của Viên Thế Khải, người nhà hắn hao tâm tổn sức, hao phí gia tài đại lượng để tìm gỗ âm trầm, liều mạng vì hắn làm một bộ quan tài. Ngươi chưa nghe nói qua 'hoàng kim vạn lượng đưa địa phủ, đổi lấy cây mun tế thiên linh' sao?"
Khương Ngọc lắc đầu, cười hỏi "Vậy có phải rất đáng tiền không?"
"Đáng giá thì được gì? Chẳng lẽ ngươi định vác ra ngoài?"
Khương Ngọc chưa từ bỏ ý định, lại nói "Ta có thể lấy một khối vừa tay mang đi bán ah!"
Ta khinh!
Qua Lâm đập Khương Ngọc một cái,