Đút xong chén thuốc, mặt Tô Chỉ đã chuyển thành màu đỏ.
Nàng trấn định nỗi lòng, ngăn bản thân không suy nghĩ nhiều, đại trượng phu không câu nệ tiểu tiết, vì nghi vấn trong lòng, ít việc này có là gì? Đứng dậy đi vào phòng bếp, trong lúc chà chà rửa chén thuốc, Tô Chỉ suy nghĩ.
Lần này Qua Lâm bị thương không nhẹ, đoán chừng thời gian hôn mê cũng không ngắn, như vậy khoảng thời gian này nên làm gì bây giờ? Theo thời gian trôi qua, nghi vấn trong lòng càng lúc càng lớn, tâm tư cũng bắt đầu như cái động không đáy, nghĩ hoài không tới nơi.
Tô Chỉ nghĩ đến đáp án, nàng phi thường mâu thuẫn. Bởi vì nàng tinh thường vô cùng, chỉ sợ đáp án chỉ có một, nhưng đáp án này nàng thật sự không cách nào tiếp nhận.
Chủ nhân của miếng ngọc bội còn lại, như thế nào cũng là nữ nhân.
Tô Chỉ hoảng loạn vô thần, đợi đến lúc trời tối đen nàng mới hoàn thần. Nhưng vừa phục hồi tinh thần một chút, lại có một sự kiện khác khiến nàng xoắn xuýt.
Kia chính là, làm thế nào ăn cơm ah?
Đút Qua Lâm uống một chén thuốc nàng đã muốn kiệt sức, giờ là ăn một bữa cơm, thật là muốn khó chết nàng mà, vốn loại sự tình này làm một lần đã đủ thẹn thùng, cố tình còn để Qua Lâm hôn mê nhiều ngày.
Tô Chỉ lắc đầu, thật là không có biện pháp, nàng lại không thể trơ mắt nhìn Qua Lâm chết đói. Thở dài, Tô Chỉ lấy trong tủ đầu giường mấy trăm đồng, khoác cái áo chuẩn bị xuống lầu. Nhưng vừa đi đến cửa nhà, Tô Chỉ lại dừng.
Nàng mở to hai mắt, thầm nghĩ, hiện tại Qua Lâm bị thương nặng như vậy, khẳng định chỉ có thể ăn cháo loảng, nhưng ngoài tiệm người ta toàn bán cháo đặc, có mua về Qua Lâm nuốt cũng không trôi ah. Tô Chỉ xoắn xuýt cái miệng nhỏ cả buổi, cuối cùng đóng cửa chính lại, đi phòng ngủ nhìn Qua Lâm một lần nữa, rồi đi sang phòng bếp.
Đúng vậy, nàng là xuống bếp nha.
Đột nhiên trong lòng Tô Chỉ khẩn trương muốn chết! Nàng đã vào ngự thiện phòng, vì Qua Lâm nấu thuốc, nhưng, cháo này làm sao nấu? Nàng nghĩ muốn nấu cháo dinh dưỡng cho Qua Lâm bồi bổ, nhưng rốt cuộc nấu như thế nào? Bắt nước trước hay bắt gạo trước? Hay đồng thời bắt nước và gạo? Hay đợi nước nóng mới bỏ gạo vào? Rồi làm như thế nào biết cháo đã chín? Tô Chỉ loạn hết cả lên, bối rối vô cùng.
Thì ra, nàng đúng là vô dụng như vậy?
Luôn lừa mình dối người cho là mình vẫn là Đại Doanh công chúa, ngươi nói một người ta không dám nói hai.
Thế nhưng mà, ở đây không phải Đại Doanh, ở đây không có mưu lược quốc gia đại sự, ở đây không cần đối phó âm mưu quỷ kế. Cái ở đây cần có, toàn bộ Tô Chỉ đều không có! Nàng ở chỗ này, quả thực cái gì cũng không biết, một ngày ngoại trừ nàng dùng tư thái công chúa, nàng thậm chí không làm được một việc gì ý nghĩa, từ lúc nào nàng đã trở thành như vậy.
Nghĩ đến đây, nét mặt Tô Chỉ tràn đầy cô đơn.
Cuối cùng, Tô Chỉ tự cười chế giễu mình, đi thẳng đến tủ bếp lấy cái nồi sau đó cho nước vô bắt lên lửa, nàng yên lặng đi đông gạo, vo năm sáu lượt mới cẩn thận đổ vô nồi. Nàng nhìn ánh lửa, tự hỏi rốt cuộc nấu cháo nên dùng lửa lớn hay lửa nhỏ. Nàng nhớ rõ trước kia có cung nữ nói lửa nhỏ lửa nhỏ gì đó, cho nên cuối cùng nàng để lửa nhỏ.
Đợi xong hết thảy, Tô Chỉ đã sớm mệt tinh bì lực tẫn*, nàng tất bật cả ngày chăm sóc Qua Lâm, lại còn nấu thuốc nấu cháo. Trong nhà tuy rằng mở điều hòa mát mẻ, nhưng nàng vẫn một thân mồ hôi, khó chịu không thôi. ("Tinh" và "lực" là "tinh lực", tức sức lực cùng tinh hoa; "bì" là mệt mỏi; "tẫn" là tận, cạn hết. Câu này có thể tạm hiểu là "sực cùng lực kiệt")
Nhưng dù mệt mỏi Tô Chỉ cũng không dám đi ngủ, bởi vẫn đang canh nồi cháo cho Qua Lâm, nàng sợ nàng đi ngủ, phòng bếp sẽ xảy ra hỏa hoạn. Nhưng hình như nàng đã đánh giá thấp trình độ mệt mỏi của đôi mắt rồi, đôi mắt kia luôn không tự chủ mà nhắm lại, thật là làm cho người ta khó chịu, muốn lấy gậy chống lên. Cứ nhắm mắt lại mở mắt, lặp lại không biết bao nhiêu lần, Tô Chỉ cũng hết chịu nổi.
Nàng dịu dịu hai mắt, lại dùng lực nhắm mắt, để cho mình thanh tĩnh một chút, mở mắt ra nàng đi phòng bếp coi cháo, cả người choáng váng.
Bởi vì, vốn muốn nấu cháo nhưng bây giờ lại có nồi cơm!
Sao lại thế này? Tô Chỉ giật mình, mở to mắt nhìn nồi cơm thật lâu, sao nấu cháo lại trở thành nồi cơm ah?
Có thể không luận trong nội tâm bao nhiêu thắc mắc, sự thật đã bày trước mắt, không tin cũng không được. Tắt bếp, chưa bao giờ Tô Chỉ uể oải như vậy. Nàng ở chỗ này thật không đúng rồi. Ở thế giới này, nàng ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp, đọc đủ thứ thi thư, nàng có làm được gì để người khác tán thưởng đây?
Tính cách của nàng tệ cực kì, điểm này chính nàng hiểu rõ. Qua Lâm chán ghét