Nội tâm Qua Lâm có kích động đó, nhưng kỳ quái là cô không hề nổi giận. Cô cho rằng bản thân không nổi nóng là vì lần này đi vào mộ lụm được không ít thứ tốt, cũng có lẽ vì chuyện này đã xảy ra nhiều lần nên cô đã miễn dịch? Trong lòng buồn cười, Qua Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra loại chuyện này cũng có thể miễn dịch, nhưng là... "Nói sao đi nữa thì về sau đừng phung phí như vậy, ngươi cũng thấy rồi đó, tiền này thật sự là do ta đổi mạng mới có được ah."
"Sao?" Ngữ khí của Tô Chỉ là cực kỳ nghi hoặc.
Qua Lâm buồn bực, "Mẫu thân đại nhân lại thế nào nữa đây ah?"
"Lần này ngươi thật kỳ quái." Tô Chỉ nói.
Ta kỳ quái? Qua Lâm mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng. Ngơ ngác không biết bản thân kỳ quái chỗ nào, tò mò hỏi "Ta kỳ quái chỗ nào?"
"Nếu như theo bình thường mà nói, lúc này khẳng định ngươi sẽ cả người run rẩy chỉ tay vào ta mà kêu to 'Ngươi là cái máy nuốt tiền hay sao? Cả ngày mua cả đống đồ về nhà, ta không phải cái máy in tiền, không có nhiều tiền như vậy cho ngươi xài.'" Tô Chỉ nghĩ sao nói vậy, nhưng một câu vô tình này lại làm Qua Lâm đỏ mặt.
"Ta, ta nào có!"
Tô Chỉ liếc cô, hé miệng nở nụ cười "Ân, ta đã nói rồi, về sau sẽ không dùng tiền như vậy nữa, cho nên ngươi có thể yên tâm."
Qua Lâm nghe nàng nói như vậy, ngoài miệng nhưng vẫn bất mãn lầm bầm một câu "Không biết có thật không." Kỳ thật có thật hay không trong lòng cô biết rõ, nhưng cô vẫn còn để ý chuyện Tô Chỉ không hề nể mặt mình mà nói những lời kia ah.
Thời gian luôn yên lặng không một tiếng động lướt qua, sau một loạt sự tình bề bộn, sắc trời bên ngoài đã tối dần. Tô Chỉ cẩn thận từng chút một đỡ Qua Lâm trở về phòng ngủ, cũng ngay lúc đó, bụng hai người vô thanh vô tức kêu lên.
Các nàng xấu hổ nhìn nhau, Tô Chỉ liền nói "Vì thương thế nên mấy ngày nay đều ăn cháo loảng, hiện tại ăn thức ăn dinh dưỡng một chút, ta đi mua cho ngươi ah." Nói xong, nàng đột nhiên nhớ tới cái gì, lập tức nhìn Qua Lâm hỏi "Mua thức ăn chắc ngươi không có ý kiến, phải không?
Nghe thấy lời này, Qua Lâm hận không thể đập đầu vô gối, cái này cũng quá châm chọc đi, Qua Lâm còn có thể nói gì? Bởi vì Tô Chỉ nói đều là sự thật, Qua Lâm cô keo kiệt, danh xứng với thực là vắt cổ chày ra nước. Thở dài, "Gọi nhiều món ngon một chút, mấy hôm nay ngươi cũng mệt rồi."
Tô Chỉ cười cười, đứng lên liền đi đến tủ lấy áo khoác. Qua Lâm nhìn xem nghi hoặc, hỏi "Ngươi muốn ra ngoài mua?"
Tô Chỉ cũng không quay lại, gật đầu, "Đúng vậy, nếu không làm sao có đồ ăn."
Qua Lâm nghe khẽ giật mình, sau nửa ngày đột nhiên cười phá lên. Nghe nghe Qua Lâm cười, Tô Chỉ lúc này thật sự là sờ không được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng*, nàng nhìn Qua Lâm, "Ta nói gì không đúng sao?"
(Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung "Bát Quái" La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng. Bởi vậy, mọi người đều nói 'Sờ không được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng', về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn "sờ không được suy nghĩ" với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.)
Qua Lâm cười đến đau sốc hông, "Ta nói công chúa, ngài không biết ở thế giới này có tồn tại dịch vụ giao thức ăn sao?"
Cái này thật là nàng không biết, cho nên Tô Chỉ hỏi "Như thế nào là dịch vụ giao thức ăn?"
"Là ngươi có thể an nhàn ngồi tại nhà, gọi điện thoại, đặt vài món ăn, không bao lâu thì sẽ có tiểu đệ đệ giao đồ ăn đến, ngươi thanh toán tiền, giao dịch thành công." Qua Lâm cười giải thích, khẩu khí tràn đầy đắc ý.
Tô Chỉ nghe xong lời này, mặt đầy hắc tuyến, "Sao ngươi không sớm nói cho ta biết?"
"Là ngươi không hỏi ta nha!"
Qua Lâm càng nghĩ càng vui vẻ, công chúa không biết gọi đồ ăn, một ngày ba bữa lại không thể thiếu, công chúa điện hạ tôn quý cũng sẽ không ăn cơm thừa. Số lần chạy tới chạy lui vài ngày qua thật đúng là buồn cười chết được.
Bộ dáng chết cười của Qua Lâm lại để người nhìn chướng mắt, Tô Chỉ hừ lạnh một tiếng "Ngươi đừng quá đắc ý, còn cười nữa buổi tối ngươi tự ăn đi."
"Ngươi làm sao nỡ ah!"
Qua Lâm không hề nghĩ ngợi liền thốt ra. Đợi nói xong cô mới ý thức hình như sai sai à nha, cô xấu hổ cười cười, nhìn thấy nét mặt băng sơn của Tô Chỉ không khỏi lại xấu hổ hơn, ho khan "Ta nói là, ngươi không nỡ để một người bệnh không có cơm ăn."
Giải thích cũng được, hơn nữa trong lòng Tô Chỉ dĩ nhiên không có dư thời gian suy nghĩ cái giải thích tạm được đó. Qua Lâm có lẽ cũng không ý thức được một câu kia vừa rồi của cô đại biểu cho ý gì, nhưng Tô Chỉ không giống như vậy, nàng là từ cổ đại đến đây. Một câu vừa rồi trông có vẻ bình thường, lại thật sự không bình thường tẹo nào.
Nghĩ đến, trong đầu Tô Chỉ đột nhiên hiện ra một màn đút thuốc kia, nàng không biết tại sao lai nhớ tới cảnh này, nhưng nhớ cũng không quan trọng, quan trọng là nàng lại có cảm giác mặt nóng như lửa thiêu ah, nàng cố gắng nhanh chóng hoàn hồn, không suy nghĩ lung tung nữa, đợi cho cái cảm giác đó qua đi, nàng mới nổi giận trừng mắt "Ngươi tự đi tìm đồ