Qua Lâm hoàn toàn lúng túng, không biết làm sao, chỉ biết đứng đó ầm thầm gọi mẹ, cô thấy Tô Chỉ vẫn không có động tĩnh, không khỏi có chút nóng lòng "Ta nói công chúa nè, khuya về nhà tùy ngươi xấu hổ, hiện tại tranh thủ thời gian ăn mấy muỗng cơm được không?" Cô nhỏ giọng thúc giục nói.
Tô Chỉ mặt không biểu tình, sắc mặt mặc dù có đỏ nhưng lại rất bình tĩnh, chỉ thấy nàng nghe Qua Lâm nói xong, lúc này mới nhẹ gật đầu, chậm rãi ăn muỗng cơm kìa vào miệng, chậm rãi nhai, chậm rãi nuốt, mắt thấy Tô Chỉ ăn hết rồi, Qua Lâm mới nhẹ nhàng thở ra. Cô lại nhìn qua Tô Chỉ, người ta đã lấy lại bộ dáng không có việc gì, bắt đầu ghi phương thuốc.
Ngươi nói ngươi nói, Qua Lâm đã nhanh phát điên, ngươi nói công chúa này bình thường trong nội tâm đều là sắt thép, đánh chỗ nào được a!
Đút ăn một muỗng, Qua Lâm thật không có can đảm đút muỗng thứ hai, cô để muỗng vào hộp cơm, đặt xuống, trong lòng thầm nói, ta mặc kệ người, dù sao vừa rồi ngươi cũng đã ăn một muỗng, đói cũng không chết, ta tranh thủ thời gian đi tìm một góc tối không người, tiếp tục làm người hèn mọn bỉ ổi cũng được, được ăn là tốt rồi.
Về phần Tô Chỉ, bộ dáng nàng thật sự giống người không có việc gì sao?
Không không không không, nội tâm người ta lúc này cũng chiêng trống vang trời lắm!
Một việc nhỏ xen vào một đoạn thời gian bận rộn, có ai ghi lại nó trong lòng hay không, vậy phải hỏi các nàng mới biết a. Tóm lại, hộp cơm vẫn để đó, mãi đến hai giờ chiều Tô Chỉ mới có thời gian để ăn.
Trong y quán vẫn chật kín người, bên ngoài ai đi qua cũng dừng chân quan sát, tại con phố này, 'Tô thị Trung y quán' coi như là bắt đầu nổi tiếng hơn một chút, trong khoảng thời gian ngắn, Tô Chỉ cũng được người cả con phố biết rõ, mọi người đều truyền miệng bà chủ của Tô thị Trung y quán y thuật rất tốt, người lại xinh đẹp.
Mà cách đó không xa, có một nam nhân thân cao hơn một mét tám, vóc người vạm vỡ, đứng ở ven đường nhìn vào Tô thị Trung y quán. Thời gian cũng qua hơn một đồng hồ, nam nhân kia mới xoay người rời đi, mặt vẫn không hề biểu lộ cảm xúc gì.
Nam nhân lái xe, một đường lái đến biệt thự Bắc Giao, biệt thự kia rất lớn, cũng dị thường sạch sẽ, nhìn qua đã biết rõ giá cả xa xỉ cỡ nào. Sau khi đậu xe, nam nhân bước nhanh đi vào.
Trước một căn phòng trong biệt thự, nam nhân gõ nhẹ hai cái lên cửa, sau đó không lâu, nhàn nhạt một tiếng "Vào đi." Từ sau cánh cửa trước mặt truyền ra. Nam nhân nghe thấy tiếng gọi, lúc này mới vặn cửa, một mực cung kính đi vào.
Trong thư phòng, trang hoàng thiết kế tương đối cổ xưa, cái bàn chói mắt nhìn qua cũng biết là vật phẩm quý báu. Mà tại cái bàn sách đó, có một người đàn ông đang ngồi, chẳng qua là người đàn ông kia người mặt ngó về phía cửa sổ, làm cho người khác không thể nào thấy rõ bộ dáng của hắn.
Nam nhân vóc người vạm vỡ đi đến vị trí cách bàn sách ba mét thì dừng lại, hắn hướng về bóng lưng người kia cúi chào, máy móc thưa "Chủ thượng".
Người đàn ông kia người 'Ừ' một tiếng, ngữ điệu lười biếng hỏi một câu "Thế nào?"
"Tất cả là thật, y quán đã mở cửa."
Người đàn ông kia nghe xong, ngừng hồi lâu mới thở dài một tiếng, "Xem ra, sắp có chuyện thị phi a."
"Có cần cho người giải quyết nữ nhân tên gọi Qua Lâm kia không ạ?"
"Được rồi." Chỉ thấy bóng lưng kia khoát tay "Hết thảy đều là thiên ý, mạng nàng còn chưa tận, ngươi có thể nào động được vào nàng." Nói xong, người đàn ông dừng một chút, nói tiếp "Tìm thời gian trống, chúng ta đến y quán kia một chuyến."
"Dạ, chủ thượng."
...
Trời đã hoàn toàn chuyển qua màu đen rồi.
Tô thị Trung y quán cũng đã đóng cửa, cửa kia vừa mới đóng lại, Qua Lâm liền thở dài, cô xem chừng lúc này cô mà được nằm ven đường ngủ một giấc cũng thoải mái a! Ngày hôm nay đã xong, tiền kiếm được không ít, người mệt mỏi càng không ít. Nghĩ đến đây, cô không khỏi liền nhìn nhìn Tô Chỉ.
Tô Chỉ ngược lại vẫn một bộ mặt nghiêm túc vạn năm không thay đổi, trên đường về nhà nàng yên lặng không nói một lời, bước chân nhẹ như mèo.
Qua Lâm chép miệng, nghĩ thầm, ngày hôm nay cô chạy tới chạy lui đúng là mệt mỏi, nhưng tốt xấu gì cũng còn có hoạt động, còn công chúa thế nhưng là ngồi suốt một ngày a, cô nhẫm tính cả ngày công chúa chỉ đứng lên khi đi WC có năm phút, nàng có chịu được không?
Nghĩ đến, Qua Lâm bước nhanh đi tới bên cạnh Tô Chỉ, hỏi thăm Tô Chỉ một tiếng "Mông ngươi có đau không a?"
Một câu không đầu không đuôi, có phải muốn chết không?
Quả nhiên, Tô Chỉ nghe xong, lập tức trừng mắt nhìn Qua Lâm, trừng mắt trừng mắt, sau lại híp mắt liền híp mắt, nói "Ngươi nói cái gì?"
Qua Lâm nghe được mùi thuốc súng trong ngữ khí của Tô Chỉ, lập tức rùng mình, lúng túng giải thích "Ta là nói, hôm nay ngươi ngồi nguyên ngày không có rời khỏi ghế, có khó chịu không a? Ngươi ngồi như vậy huyết dịch không lưu thông a."
Nghe được Qua Lâm giải thích, Tô Chỉ mới thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói một câu "Không cần ngươi lo."
Stop!
Trong lòng Qua Lâm ầm thầm gọi mẹ, khinh khỉnh đáp lại "Ta là quan tâm ngươi, được không? Ngươi đừng có xem thường lòng tốt của người khác. Ta hôm nay chạy tới chạy lui rất mệt, người ngồi một chỗ, duy trì một động tác, thật sự không gặp vấn đề gì?"
"Ngươi rất mệt a?"
Qua Lâm khẽ giật mình, hoàn toàn không có ngờ tới Tô Chỉ sẽ hỏi như thế, cô nhìn thấy sắc mặt của Tô Chỉ bình thường không có gian trá gì, nghĩ nàng có ý xấu là vì Qua Lâm thật không thể tin được nàng biết