"Ngươi..." Qua Lâm thoáng cái liền luống cuống "Sao ngươi khóc? Ngươi đừng khóc mà, ta biết đều là tại ta không đúng, ta xin lỗi ngươi, ta để ngươi đánh ta mắng ta, ngươi đừng khóc nha."
Tô Chỉ trừng mắt nhìn cô "Ta không có khóc, là cát bay vào mắt."
Thiệt là ba chấm nha, trong lòng Qua Lâm sớm đổ mồ hôi, nghĩ thầm, cửa cái của sổ đều đóng hết, ở đâu ra cát bay vào mắt ngươi a, ngươi nghĩ cát là thần tiên chắc. Lắc đầu, Qua Lâm không dám chọc Tô Chỉ, cô bước đến bàn trà rút hai tờ khăn giấy, quay người đi đến lau nước mắt cho Tô Chỉ "Ngoan ngoan ngoan, cũng tại hạt cát mất nết, lần sau ta sẽ đánh gãy cánh nó không để nó không bay vào mắt ngươi nữa."
Tuy là dỗ dành, nhưng kỷ xảo thật sự không được tốt lắm, Tô Chỉ nghe xong, đương nhiên hiểu được lời nói dối vừa rồi giống như một cộng một không phải bằng ba, không thể làm người ta tin phục, nhưng không có biện pháp, lời nói đã nói ra, không thể thu lại được.
Lời nói dỗ dành vừa xong, một lát sau bầu không khí đã giảm nhiệt. Tô Chỉ vốn là nhất thời không khống chế được nên mới khóc, phát tiết xong cũng bình tĩnh lại.
Qua Lâm thấy Tô Chỉ dần ổn định, liền cả gan nhỏ giọng giải thích "Sự tình xác thực như Quốc sư kia nói, ta lấy hạt châu, thực sự là ta chưa từng nhìn thấy bảo bối tốt như vậy, cho nên lúc ấy ma xui quỷ khiến mới bán đi. Ai cũng không ngờ gặp ngươi tỉnh lại, còn phát sinh những chuyện sau này."
Lấy cớ, tất cả đều là lấy cớ.
"Bán chính là bán, ngươi hà tất phải giải thích?" Tô Chỉ nhìn cô "Không cảm thấy càng giải thích càng tệ sao?"
Đúng rồi, giải thích nhưng lại là che giấu khuyết điểm?
Qua Lâm chột dạ, cũng tức giận bản thân từ lúc nào đã thành loại người này? Cô từ trước đến nay là người mạnh mẽ, dám làm dám nhận, bán đi chính là bán đi, muốn đánh muốn giết tùy ý, tính mạng ta ở đây, ngươi thích có thể lấy! Thế nhưng trong lúc đó, cô giống như phát hiện ra điều gì, dường như với tất cả mọi người cô đều như vậy, nhưng ở trước mặt Tô Chỉ, cô lại muốn giải thích với nàng.
Tại sao phải giải thích? Cô không muốn Tô Chỉ chán ghét cô, tuy rằng cô làm sai, nhưng ai dám nói mình chưa từng sai? Chẳng ai hoàn mỹ, một lần làm sai không thể đại biểu cho cả đời.
Từ lúc nào lại có những suy nghĩ này a?
"Ta không thèm để ý ngươi có bán đi hạt châu hay không." Trong lúc đó, Tô Chỉ nói.
Qua Lâm nghe xong còn không kịp phản ứng "Cái gì?"
"Ta không thèm để ý ngươi có bán Ly Hồn Châu hay không, trên thực tế ta chưa thấy qua nó, vì vậy vô luận Quốc sư nói nó thần kỳ thế nào ta đều không tưởng tượng nổi."
"Vậy ngươi..." Qua Lâm mê mang rồi "vừa rồi khóc cái gì?"
Tô Chỉ nói "Chẳng qua là cảm thấy khó chịu, trong nội tâm giống như bị một mũi tên bắn trúng. Ta tới thời đại này, bên người chỉ có ngươi, có thể dựa vào cũng chỉ có ngươi, mọi chuyện ta đều nói với ngươi, trước khi làm việc gì cũng sẽ đứng ở góc độ của ngươi suy nghĩ. Nhưng ngươi lại gạt ta chuyện trọng yếu như vậy, ta có thể nào không khóc?"
Thì ra là thế.
Công chúa không phải là giận cô bán đi hạt châu, mà là giận cô lừa gạt nàng.
Lần này thì trong lòng Qua Lâm càng tràn đầy tội lỗi rồi. Cô mắng chính mình thần kinh không ổn định, đúng là thần kinh không ổn định? Đầu óc toàn tiền là tiền, mà còn nghĩ ai cũng thích tiền giống mình, nhưng công chúa là ai? Công chúa vì cái gì gọi là công chúa? Cũng bởi vì nàng không lo ăn không lo mặc, cũng bởi vì nàng nhiều tiền, tiền với nàng chỉ như giấy chùi đít.
Vậy nên người ta làm sao có thể để ý tiền, để ý trang sức châu báu? Quả nhiên vẫn có thứ tiền không mua được, tỷ như bây giờ mà nói chính mà sự chân thành.
Loài sự tình này đúng là không nên nghĩ tới, nghĩ tới là Qua Lâm cảm thấy cô nhanh bị tội lỗi đè chết. Cô nhớ tới công chúa, nàng nói cũng đúng thật. Chuyện nàng cố tình gây sự chỉ là chuyện khi nàng mới đến. Nhưng chuyện đó cũng bình thường, Qua Lâm nghĩ chính mình mà bị xuyên không về cổ đại cũng sẽ như vậy, có khi còn hơn!
Công chúa mới bao nhiêu tuổi? Theo như bây giờ tính, tiểu cô nương mười tám mười chín sẽ có suy nghĩ tinh tế như vậy? Nếu là như vậy, Qua Lâm cô thật đúng là không tinh tế bằng Tô Chỉ.
Tóm lại, dù nói thế nào đi nữa thì cũng là Qua Lâm cô không đúng, Qua Lâm cô sai.
Sáng sớm ngày hôm sau, Qua Lâm thức dậy từ rất sớm. Đang là đầu đông nên trời sáng muộn, cho nên khi Qua Lâm dậy có thể nói là bầu trời còn tối thui. Dậy sớm như thế đương nhiên là có ý đồ, điểm tốt của cô chính là biết sai sẽ sửa, cho nên cô đặc biệt dậy sớm nấu cơm, chuẩn bị lát nữa ngoan ngoãn nhận lỗi.
Những thứ cô nói hôm qua thật không ra gì, sắc mặt Tô Chỉ cũng nhanh khó coi, mặc dù Qua Lâm có một bụng những lời muốn nói ra, nhưng trông thấy bộ mặt đóng băng vạn năm của Tô Chỉ thì một câu cũng không nói ra được. Nghĩ đến đêm qua, công chúa nổi giận cũng nên dỗ dành một chút?
Trong lòng Qua Lâm vô vàng bất ổn, đợi chừng nửa giờ đồng hồ sau, Tô Chỉ từ trong phòng đi ra. Thời điểm Tô Chỉ đánh răng rửa mặt xong ngồi vào ghế, Qua Lâm mới nhìn rõ đôi mắt nàng thâm quầng rất nhiều.
A, nàng cũng không ngủ được? Đêm qua Qua Lâm lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, như có tảng đá bự đè lên lồng ngực, có thể nào mà ngủ được? Nhưng mà cô thật sự không nghĩ đến Tô Chỉ