Công việc vừa xong xuôi, trong lòng Qua Lâm đã tràn đầy cao hứng. Bao nhiêu vui vẻ lộ rõ trên mặt cô, nhìn đồng hồ đã đến giờ cơm, liền nhanh chóng kéo Tô Chỉ đến phòng nghỉ chuẩn bị ăn cơm.
Thức ăn hôm nay không tệ, có món thịt bò hầm khoai tây Qua Lâm yêu thích, còn có thêm gà xé phay. Cô bày chén đũa ra, Tô Chỉ để điện thoại lên bàn, cởi áo blouse, hai người bắt đầu ăn phần cơm trưa của mình.
Chẳng qua là cơm còn chưa ăn được bao nhiều thì chuông điện thoại của Tô Chỉ đột nhiên reo lên.
Qua Lâm không nghĩ nhiều, đầu không tự chủ cuối nhìn điện thoại trên bàn, nhưng không nhìn thì thôi, nhìn thấy là ăn cơm hết vô. Điện thoại trên mặt bàn vẫn reo, màn hình nhấp nháy hiển thị hai chữ 'Quốc sư'.
Điện thoại vừa mới mua ít ngày, vậy mà đã lưu số Quốc sư, làm sao Qua Lâm không tâm phiền ý loạn cho được, cô còn tưởng rằng, di động này chỉ có tên của cô thôi, haizz.
Tô Chỉ cũng hơi mất tự nhiên, từ trước đến nay Quốc sư không hề liên lạc điện thoại, hôm nay điện thoại, nhất định là có chuyện rồi, như vậy đêm nay... nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, ngừng một chút, để bát đũa trong tay xuống, bắt điện thoại.
Qua Lâm vểnh tai, ra sức lắng nghe, nhưng Quốc sư bên kia nói gì cô không thể nghe được, chỉ có thể nghe thấy Tô Chỉ dùng thanh âm vô cùng nhẹ nhàng "Ừ... ừ... được, buổi chiều ta qua."
'Buổi chiều ta qua." Qua Lâm nghe xong Tô Chỉ nói như vậy, nội tâm đột nhiên trầm xuống, ngay sau đó là lửa giận vô hình bốc lên cao. Cô kiên khẫn chờ Tô Chỉ cúp điện thoại, lúc đó mới nghẹn nộ khí nói "Buổi chiều ngươi muốn đi?"
"Đúng vậy." Tô Chỉ nói.
"Vậy chuyện của ta thì sao?"
"Ngươi..." Tô Chỉ ngừng một lát, lại nói "Ta sẽ đi sớm về sớm, chín giờ sẽ có mặt ở nhà."
"Ngươi nói là nói như vậy, nhưng mỗi lần gặp Quốc sư ngươi có bao giờ về sớm? Hôm nay ngươi đi, khẳng định là chưa đến nửa đêm chưa về."
Qua Lâm nói như vậy cũng không quá đáng, bởi vì xác thực là như vậy.
"Lần này ta nhất định về đúng giờ, được không?"
Qua Lâm không tiếp lời, nội tâm cô thật sự không muốn Tô Chỉ đi, nhưng cô không có lý do gì để cản trở, hơn nữa mặc dù hiện tại thanh âm Tô Chỉ đang nhỏ nhẹ dỗ dành, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, xem ra, chuyến này không đi không được. Sau một lúc, Qua Lâm thở dài, "Khi nào ngươi đi?"
Tô Chỉ thấy Qua Lâm đã thả lỏng, "Ăn cơm xong liền đi, buổi chiều ngươi nhờ lương y Lý làm thay ta."
Qua Lâm cực kỳ không tình nguyện gật đầu.
Đầu giờ trưa, nam nhân trộm mộ lái limousine đến trước cửa y quán đón người, Qua Lâm phiền muộn, thật muốn đi đến chiếc limousine đạp hai cái cho hả giận. Cô thấy Tô Chỉ chuẩn bị lên xe, nội tâm vừa lo lắng vừa hoảng hốt.
Vì sao Quốc sư bất chấp nguy hiểm để đến hiện đại, chỉ sợ kẻ đần cũng đoán ra được, Tô Chỉ nhất định sẽ đi, cô dã sớm biết có một ngày Tô Chỉ sẽ đi, nhưng thời gian tới gần, cô lại không ngờ rằng mình có chút sợ, cô sợ đến lúc đó, Tô Chỉ cũng sẽ giống như hôm nay, dứt khoát ra đi.
Qua Lâm thấy chiếc xe chở Tô Chỉ phóng đi, trong nội tâm lại càng sợ hãi, hôm nay Tô Chỉ đi, buổi tối còn trở về, nhưng lần sau Tô Chỉ đi, nàng có trở về nữa không?
Sợ là đời này cũng sẽ không trở về nữa.
Trước kia không phải ước gì nàng nhanh đi sao? Từ khi nào lại bắt đầu sợ nàng rời đi? Nhà này đã không còn là một người, hai người đã thành quen, giờ lại còn một người thì phải làm sao? Tương lai cô lại trở về đơn thân lẻ bóng, qua bao lâu để lại quen với nó đây?
Thật sự là tàn nhẫn.
Bất tri bất giác, tâm trạng tụt dốc không phanh. Nhưng tối nay không phải muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ để tặng quà cho nàng sao, Tô Chỉ đã đáp ứng chín giờ tối về, như vậy trước chín giờ phải làm xong bữa tối phong phú, chuẩn bị quà để trên bàn, chờ công chúa đại nhân tự tay mở quà.
Đúng vậy a đúng vậy a, nghĩ đến đây, Qua Lâm nhanh chóng ngăn không cho mình nghĩ lung tung nữa. Y quán đã không còn Tô Chỉ, cô cũng không nán lại làm gì, vì vậy sau khi dặn dò lương y Lý chút ít sự tình, Qua Lâm lái xe đi siêu thị mua nguyên liệu nấu bữa tối.
Đoạn đường này tâm tình Tô Chỉ cũng không được thoải mái, trên thực tế, từ ngày gặp lại Quốc sư, tâm tình Tô Chỉ chưa bao giờ nhẹ nhõm? Lần này Quốc sư gọi nàng, không biết lại phát sinh chuyện gì, là vấn đề biện pháp trở về sao?
Mâu thuẫn.
Bởi vì Tô Chỉ vừa hy vọng là phải, rồi lại vừa hy vọng là không phải.
Lúc đến biệt thự của Quốc sư, Quốc sư đang ngồi trong sân vườn uống trà, hắn khó được nhàn nhã như vậy một lần. Trong trí nhớ của Tô yChỉ, Quốc sư khi còn bé thường xuyên ôm sách đọc, còn việc phơi nắng uống trà sợ là sự tình hắn ít làm nhất đời này.
Tô Chỉ đi lại ngồi bên cạnh hắn, hắn liền chăm trà cho Tô Chỉ, nói "Phơi nắng bình tâm."
Tô Chỉ qua loa nhấp một ngụm trà "Hôm nay ngươi vậy mà lại có thời gian nhàn hạ."
Quốc sư ha ha cười, nhắm mắt nói "Thần bận rộn gần nửa đời người, gần đến tuổi