Tô Chỉ không có khẩu vị, cắt tới cắt lui miếng thịt trong đĩa mãi không đứt, Qua Lâm nhìn mà đau cả mắt, ăn cũng không yên, cô đánh tay Tô Chỉ sang một bên, giúp nàng cắt thịt, "Ngươi cũng một ngày không ăn, bây giờ rượu ngon thịt ngon, còn không ăn nhiều một chút?"
Tô Chỉ lại lắc đầu, nhỏ giọng "Ta không đói."
"Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, bây giờ ngươi không ăn, sau này trở về rồi muốn ăn cũng không được a."
Qua Lâm nói không lớn, nhưng đủ để mấy người trong bàn nghe rõ ràng, Khương Ngọc nghi hoặc, liền hỏi "Trở về? Tô Chỉ phải về đâu?" Nàng vừa nói xong, tay đã bị đánh một cái, nàng càng không hiểu được, nàng trừng mắt nhìn Tề Vi đánh mình "Ngươi làm gì thế, hôm nay là sinh nhật mà ngươi cũng đánh ta!"
Tề Vi không cam chịu yếu thế, trừng lại Khương Ngọc "Lại thêm một tuổi, như thế nào không thấy đầu óc dài ra?" Nói xong, nàng xích lại gần, nói nhỏ vào tai Khương Ngọc "Tô Chỉ còn có thể đi đâu? Khẳng định là quay về nơi trước khi nàng đến đây."
Được Tề Vi nhắc nhở, Khương Ngọc hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng kinh ngạc 'A' một tiếng, lại nhanh chóng che miệng, trong nháy mắt cũng biết được lời nói vừa rồi của nàng thật ngại ngùng.
Qua Lâm cùng Tô Chỉ ở chung lâu như vậy, đột nhiên phải đi, khẳng định không dễ chịu. Khương Ngọc ảo não không muốn nói chuyện, mà thời khắc này nói nhiều tất hớ, vì vậy dứt khoát cau mày không nói gì thêm nữa.
Qua Lâm ngược lại không chú ý nhiều như vậy, cô phẩy phẩy tay, ý bảo không có việc gì "Sự tình đã định, nói hay không cũng sẽ đi. Hãy nói hôm nay sinh nhật ngươi..." Nói đoạn, cô hướng Tề Vi cười hắc hắc "Mà người nào đó cũng không nể tình, vẫn đánh ngươi a."
Tề Vi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu "Một số người không đánh không nhớ, còn nàng là có đánh cũng không nhớ. Cũng không biết lúc trước làm sao mà phải lòng nàng, không được tích sự gì." Nói xong, không quên trừng Khương Ngọc, bị ghét bỏ, Khương Ngọc ủy khuất như đứa bé.
"Ghét nhất loại người như ngươi." Qua Lâm nói "Đã cùng một chỗ còn nói những lời này, hai ngươi nên tách ra vài năm, đến lúc đó coi ngươi có còn đối với nàng như bây giờ không."
Một số người chính là như vậy, lúc ở bên nhau không biết quý trọng, phải mất đi rồi mới biết được người ta quan trọng như thế nào, đến lúc đó hối hận thì được gì?
Tề Vi bất bình "Ngươi còn nói ta? Không phải ngươi cũng vậy sao, lúc cùng một chỗ chỉ biết nhao nhao, hiện tại có còn nhao nhao?"
. . .
Qua Lâm mất tự nhiên, câu nói kia khiến Qua Lâm muôn phần lúng túng, cô lén liếc nhìn Tô Chỉ, phát hiện Tô Chỉ vẫn như vừa rồi, vẫn là bộ dạng không liên quan đến mình. Dường như công chúa không đếm xỉa những chuyện này, vậy tại sao cô phải để ý.
Tô Chỉ có thật sự như những gì Qua Lâm nhìn thấy? Chỉ sợ cũng chỉ có bản thân nàng mới hiểu.
Bốn người ngồi ở một bàn vuông, uống rượu, trò chuyện về những chuyện phát sinh gần đây, thời gian qua cũng nhanh. Chẳng qua là trong bàn chỉ có Khương Ngọc cùng Tề Vi là nói nhiều, Qua Lâm ngẫu nhiên mới chen vào vài câu, còn Tô Chỉ thì chỉ cười phụ họa mọi ngươi.
Trong lúc đó, Tô Chỉ đột nhiên nói với Qua Lâm "Ta muốn đi vệ sinh."
"Có cần ta đi cùng không?"
Tô Chỉ cười "Không cần, các ngươi trò chuyện, ta đi một chút là về."
Qua Lâm không cố làm gì, chỉ đưa mắt nhìn theo Tô Chỉ.
Chờ Tô Chỉ vừa khuất tầm mắt, Khương Ngọc nhanh chóng lên tiếng "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Qua Lâm biết là không tránh được "Nói ra rất dài dòng, nhưng cuối cùng chính là Tô Chỉ phải đi, quay về quốc gia của nàng."
"Còn ngươi thì sao?" Tề Vi hỏi.
"Hắc." Qua Lâm cười khổ "Ta còn có thể là sao, nên làm sao thì làm vậy, nàng rời đi, ta sẽ quay về cuộc sống lúc trước."
"Ngươi không muốn nàng đi?"
"Không phải ta muốn là được, hiểu không?"
Hiểu, mọi người không phải ngốc, mọi người đều hiểu, nhưng hiểu là hiểu, mắt nhìn thấy hai người bọn họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau, nghe thấy Tô Chỉ phải đi, trong liền có chút cảm giác khác thường, huống hồ là Qua Lâm? Hơn nửa năm cùng nhau sống dưới một mái hiên, nói đi là đi, không phải là chuyện nhất thời có thể tiếp nhận được.
Trong lúc đó, Khương Ngọc lại nhớ tới chuyện kia "Vậy, chuyện ngươi nhờ ta làm thì sao? Đồng nghiệp bên kia đã nói với ta làm sắp xong, vài ngày nữa có thể cầm trong tay."
Qua Lâm uống cạn ly rượu, mới nói "Người cũng sắp rời đi, còn cần thân phận làm gì nữa chứ?"
"Nhưng..." Khương Ngọc cà lăm "Cái đó hơn mười vạn a, cứ như vậy bỏ đi sao?"
"Bỏ thì bỏ, ngươi thiếu tiền thì ta về chuyển khoản cho ngươi, okay."
Ôi? Vắt cổ chày ra nước đổi tính rồi hả?
Khương Ngọc cùng Tề Vi bất khả tư nghị nhìn nhau, cảm thấy thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây mất rồi.
"Coi như là vậy đi." Khương Ngọc nâng chén trêu ghẹo "Tiền ngươi không xài thì chuyển cho ta, qua mấy ngày nữa có giấy tờ ta liền đưa cho ngươi, ta mặc kệ công chúa có đi hay không, dù sao cũng là nhiệm vụ của ta, ta hoàn thành, ngươi cầm lấy giấy tờ, vứt đi cũng được, giữ lại cũng được, không có liên quan gì ta nữa ha."
Hắc, Qua Lâm cười, sao lúc trước cô không phát hiện cô nương Khương Ngọc này nói chuyện nổi da gà như vậy? Đang muốn phản bác, xung quanh đột nhiên ồn ào.
Nhà hàng này nổi danh là lãng mạn, toàn bộ đại sảnh chỉ có âm thanh của Piano hoặc Violin là lớn nhất, vì vậy tiếng động vừa rồi đặc biệt thu hút, là ai cãi nhau? Tất cả