Ngày hôm sau, hai nàng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, Qua Lâm uể oải vô cùng, mắt cũng mở không lên, điện thoại gì gì đó đương nhiên không muốn tiếp.
Nhưng đầu dây bên kia không biết sống chết, điện thoại cứ reo không ngừng.
Qua Lâm dùng sức nhíu mày, đang muốn lầy gối che lỗ tai tiếp tục ngủ, trên cánh tay lại truyền đến một cơn đau điếng, 'NGAO' một tiếng, Qua Lâm liền kêu lên. Ngay sau đó, thanh âm lười biếng của Tô Chỉ truyền tới "Nghe."
Thì ra là Tô Chỉ nhéo Qua Lâm một cái, đừng nói, thật là có chút mùi vị sư tử Hà Đông.
Qua Lâm bị nhéo giật mình, cơn buồn ngủ lập tức biến mất vô tung vô ảnh, nhưng cô rất không cam lòng a, sáng hôm nay mới ngủ, mới ngủ được có mất tiếng đâu? Người nào nào không có tâm lại lựa giờ này gọi vậy hả?!
"Quẩy! Ai đó!" Qua Lâm nhắm mắt, bất kể ai, rống trước cái đã.
Đầu dây bên kia, không dám lên tiếng.
Nhưng gọi điện mà im lặng thường làm người ta chán ghét, lúc này Qua Lâm đương nhiên càng ghét, cô chuẩn bị mắng một trận rồi cúp, vừa lúc đó đầu dây bên kia truyền đến một tiếng run rẩy "Qua tỷ."
Hắc, xem ra Khương Ngọc bị hù không nhẹ.
Qua Lâm nghe giọng của Khương Ngọc, bất đắc dĩ đè cây đuốc trong lòng xuống, nhưng giọng điệu vẫn hơi khó chịu "Mới sáng sớm, chuyện gì?"
"Qua tỷ..." Khương Ngọc cẩn thận, nhỏ nhẹ "Hiện tại đã giữa trưa rồi."
Nội tâm Qua Lâm âm thầm mắng mẹ, nhưng ngoài miệng giả bộ như không biết, "A, giữa trưa? Tối qua ta thức trắng đêm, sáng mới ngủ, mà có chuyện gì?"
Khương Ngọc cười "Ta và vợ ta làm bữa cơm đoàn viên, cùng là những người không có về nhà mừng năm mới, tới đây cùng ăn với chúng ta cho vui."
Ý này thật là hay.
Qua Lâm nghe xong, cảm giác khó chịu nháy mắt tan đi không ít, một là các nàng không cần tốn sức làm cơm trưa, hai là cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên rất vui vẻ a, cho nên Qua Lâm liền đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Qua Lâm mới rảnh rỗi nhìn đồng hồ, đã mười một giờ trưa.
Cô lại nhìn qua Tô Chỉ, người ta vẫn đang ngủ say, vẻ mặt sạch sẽ vô hại giống như trẻ con, thì ra lúc ngủ công chúa mê người như vậy. Hắc, nghĩ tới đây Qua Lâm không khỏi nhớ đến từng màn từng màn lúc rạng sáng, công chúa ngây ngô, không hiểu phong tình, nhưng đó mới là nàng, Qua Lâm chính là yêu nàng như vậy, yêu lúc nàng xấu hổ đỏ mặt, lúc nàng lúng túng hờn dỗi, một đêm này thật đúng là lửa mạnh gặp củi khô, chỉ nhớ tới thôi cũng làm cho người ta điên cuồng xịt máu mũi a.
Nhớ lại trong chốc lát, Qua Lâm liền nhanh chóng cắt đứt tư tưởng, cô sợ cô mà nghĩ tiếp là khống chế không được, trực tiếp đè công chúa ra ăn tiếp. Cô cười cười nhìn Tô Chỉ, rồi rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ.
Sau khi Qua Lâm đánh răng rửa mặt xong hết thảy, quay về phòng nhẹ nhàng ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của công chúa, khóe miệng không tự giác cong lên thành nụ cười, "Dậy đi a." Cô vỗ vỗ Tô Chỉ "Công chúa điện hạ dậy đi a, chúng ta đi ăn cơm."
"Ừm ~" vỗ cả buổi, Tô Chỉ mới rầm rì một tiếng.
Qua Lâm cười, cô biết Tô Chỉ đã tỉnh, nhưng không chịu ngồi dậy, chỉ sợ là giận dỗi a. Về phần giận vì cái gì, đương nhiên là rạng sáng hôm nay... hắc hắc, mệt mỏi chứ sao.
"Khục khục." Qua Lâm giả vờ ho khan hai tiếng, trầm giọng, nói "Công chúa điện hạ, nếu Ngài còn không dậy, đừng trách ta dùng biện pháp mạnh nha, đến lúc đó Ngài kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay a."
"Ngươi dám." Tô Chỉ đột nhiên lên tiếng.
"Ha ha ha ha..."
Qua Lâm cười, cười đau cả bụng, công chúa thật đáng yêu, "Mau ngồi dậy đi a." Qua Lâm cười đến có chút sốc hông "Chúng ta đến nhà Khương Ngọc ăn cơm."
Lúc này Tô Chỉ mang vẻ mặt không cam lòng, ngồi dậy.
Qua Lâm tự biết sáng sớm hôm nay đã khi dễ công chúa, cho nên ngoan ngoãn hầu hạ công chúa rời giường, nào cầm quần áo mặc quần áo, không xót cái gì. Tô Chỉ cũng biết trong đầu Qua Lâm tính toán cái gì, vậy nên cam chịu giống như đang an tâm hưởng thụ Qua Lâm hầu hạ.
Khi hai người đến nhà Khương Ngọc đã hơn một giờ trưa rồi.
Khương Ngọc đói, da bụng dính với da lưng luôn a, nàng vừa thấy Qua Lâm, gào khóc nói cô không có tâm, vừa kêu la vừa gặm lấy gặm để. Qua Lâm chẳng buồn phản ứng nàng, nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, bàn ăn đặc biệt nhiều đồ ăn, cô cũng đói bụng, đêm qua chỉ ăn chén sủi cảo, nhưng lại vận động mạnh suốt cả đêm a.
So với hai nàng còn lại đúng là một trời một vực, người ta rất ư ra dáng thục nữ, Tề Vi và Tô Chỉ bất đắc dĩ nhìn nhau, cùng nhau ngồi xuống, bắt đầu ăn, nhai từ tốn nuốt nhẹ nhàng.
Đây tuyệt đối là bữa cơm đoàn viên an tĩnh nhất từ trước đến nay, toàn bộ quá trình, ngoại trừ âm thanh va chạm của chén đữa, còn lại chính là âm thanh nhai nuốt, trừ khoảng thời gian đầu nhao nhao, sau đó không có động tĩnh gì.
Bốn mươi phút sau, từ chỗ Khương Ngọc vang lên tiếng động lạ...
Qua Lâm buồn nôn, nhịn không được "Ngươi hàm súc một chút không được sao, địch lớn tiếng như vậy." Vừa nói cô vừa phẩy phẩy gió "Nặng mùi."
Khương Ngọc làm ngơ, liếc cô "Ta làm sao có thể so với ngươi Qua tỷ, ngươi chưa từng thấy bộ dáng ác tâm của ngươi?"
"Bộ dạng ta ra sao?" Qua Lâm kêu to, "Ngươi nói, bình thường bộ dạng ta thế nào?!"
...
Thủy hỏa bất