Nghe được là quán bar nào rồi, Qua Lâm gác điện thoại.
"Là Dương Lộ à." Tô Chỉ nói.
Qua Lâm gật gật đầu, lộ ra vẻ mặt vô cùng mỏi mệt "Nàng nói nàng uống rượu say, có một nam nhân không cho nàng về nhà, gọi ta đi cứu nàng." Kỳ thật cô nói lời này cho Tô Chỉ nghe, cũng chỉ muốn là Tô Chỉ lộ ra một chút ghen tuông, chỉ cần Tô Chỉ nói không cho cô đi, như vậy Qua Lâm cô tuyệt đối vui vẻ tuân lệnh nàng.
Chỉ tiếc Tô Chỉ không nói, nàng chỉ hơi nhíu mày, sau đó không nói gì nữa.
Qua Lâm nhìn xem, trong nội tâm có chút thất vọng, nhưng cô chưa từ bỏ ý định, "Ngươi có phải không muốn ta đi hay không? Ngươi không muốn ta đi ta liền không đi."
Tô Chỉ nói "Ta không muốn ngươi đi thì sao, bây giờ là ngươi đã đáp ứng người ta, ngươi không muốn đi, vừa rồi hà tất đáp ứng làm gì?"
Ngụ ý, cô không muốn đi cũng phải đi.
Haiz, Qua Lâm thở dài nói "Vậy ta đi, ta sẽ nhanh trở về." Nói xong, cô cầm lấy chìa khoá trên bàn hấp tấp đi ra cửa.
Kỳ thật bất luận là Tô Chỉ hay Qua Lâm, ghét nhất chính là loại sự tình này, bởi vì thân phận quá mức gượng gạo, cho nên vô luận lựa chọn bên nào, đều đặc biệt khó chịu. Đi, thì hai nàng là người cảm thấy khó chịu, không đi, lại là cảm giác thấy chết không cứu, nếu như Dương Lộ nói là sự thật, hậu quả kia không lớn nhưng cũng không nhỏ.
Nhưng vô luận là như thế nào, dù sao Qua Lâm cũng là ngươi phiền nhất, cô thật sự sợ hãi Dương Lộ, cô thật muốn đứng trước mặt Dương Lộ, hô lớn "Dương tỷ! Ngươi đừng có từ sáng đến tối theo ám ta hoài a, ngươi làm tiểu tam cũng quá tận tâm đi!"
Qua Lâm đi tìm Dương Lộ, để Tô Chỉ trong lòng sợ hãi ở nhà một mình, mặc dù nàng không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, nhưng Dương Lộ làm quá rõ ràng, chỉ cần không phải kẻ đần đều nhìn ra ý đồ của nàng ta.
Trong lòng Tô Chỉ minh bạch, chỉ sợ tình địch của nàng thật sự đã đến.
Nhưng nàng có thể làm cái gì đây, nàng không thể, sẽ không thể giống người khác xông vào đánh đập tàn nhẫn, nàng sinh ra và lớn lên ở Đại Doanh, mười tám năm được nuôi dạy có tri thức hiểu lễ nghĩa, thời gian làm tiểu thư khuê các, khoan dung đã thành thói quen, làm sao có thể làm ra hành động không lý trí như tranh giành người yêu đây.
Lúc trước nàng tin tưởng dưa hái xanh không ngọt, chỉ cần trong lòng Qua Lâm không có Dương Lộ, như vậy liền không có chuyện gì có thể phát sinh. Nhưng bây giờ, dần dần nàng trở nên nghi hoặc, trở nên bất an, có phải nàng đã suy nghĩ quá đơn giản hay không?
Cảm tình cái sự tình này còn là dạng không có định số, không thể suy nghĩ đơn giản như những sự tình khác?
Tô Chỉ mê mang rồi.
Nàng cảm thấy lúng túng, ngồi xuống, ngồi một hồi chính là mấy tiếng qua đi, đợi khi nàng hồi phục tinh thần, nhìn đồng hồ đã một giờ sáng rồi. Lúc Qua Lâm ra ngoài là mười giờ tối, chẳng lẽ qua ba tiếng đồng hồ, còn chưa đưa được Dương Lộ về nhà?
Tô Chỉ cười trong lòng, chẳng lẽ nhà Dương Lộ lại ở chân trời sao?
Nhưng hiện tại nàng thật cười không nổi, bởi vì nàng cũng là người, đối mặt với loại tình huống này, không khỏi suy nghĩ lung tung. Đột nhiên Tô Chỉ cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa, dù như thế nào cũng không thoải mái, nàng muốn đi ngủ, nhưng một là nàng làm sao cũng không buồn ngủ, hai là nàng sợ, sợ khi tỉnh lại Qua Lâm còn chưa trở về.
Tay, không tự giác chạm tới điện thoại.
Nhưng bấm xong dãy số, chuông reo hồi lâu, lại không có người nghe máy, nội tâm Tô Chỉ càng loạn hơn, nghĩ ngợi lung tung.
Cứ như vậy lại đợi qua hai tiếng, rốt cuộc đã có động tĩnh. Hai tiếng này không biết Tô Chỉ đã chịu đựng như thế nào, bình thường vào thời gian này nàng đã sớm chìm vào giấc mộng, hôm nay thì mắt cũng không nháy, từng phút từng giây, một ngày như một năm.
Qua Lâm vào cửa, hoảng sợ, bộ dạng của Tô Chỉ lúc này giống như oán phụ khuê phòng, chờ trượng phụ ăn chơi thâu đêm trở về. Lúc trước cô cảm thấy như vậy là buồn cười, nhưng hiện tại việc này phát sinh trên người cô, như thế nào cũng cười không nổi.
"Như thế nào còn chưa ngủ?" Cô hỏi.
Tô Chỉ không để ý tới Qua Lâm, mà hỏi cái khác "Vì cái gì muộn như vậy mới về, đưa người ta về nhà có cần lâu như vậy không?"
...
Tức giận, cô biết Tô Chỉ đã nổi bão. Nhưng Qua Lâm cũng không có biện pháp a, cô cởi giày, đi đến ngồi bên cạnh Tô Chỉ, "Ta cũng muốn về sớm a, nhưng cũng bó tay, Dương Lộ say mềm, đứng cũng không nổi, còn làm loạn, mất mấy tiếng mới đưa được nàng về nhà, nàng còn nôn lên người ta, ngươi xem đi." Nói xong, cô chỉ chỉ vết bẩn trên quần mình "Buồn nôn muốn chết, ta cũng phiền muốn chết."
Tô Chỉ liếc cô, ngữ khí có phần chua "Ai bảo ngươi đáp ứng nàng, không đi là không có việc gì rồi."
Nhìn xem nhìn xem, cuối cùng cũng là cô không phải. Qua Lâm vò đầu, hôm nay cô lại bại trận. "Ta cũng mệt mỏi rồi." Nói xong cô duỗi người "Ngươi tranh thủ đi ngủ đi, ta tắm xong cũng đi ngủ."
"Đợi một chút." Qua Lâm đang muốn đứng dậy, Tô Chỉ gọi lại, nói "Về sau người có thể đừng đi gặp cái người tên Dương Lộ đó nữa được không?"
Á, Qua Lâm nghe xong, nội tâm kêu lên một tiếng mẹ, cô đã chờ lời này của Tô Chỉ lâu rồi a. "Đã hiểu!" Dường như không cần suy nghĩ, Qua Lâm liền sảng khoái đáp ứng,