Cô lái xe ra đường cái, đi hơn mười phút đồng hồ cũng không nhìn thấy một hàng quán nào, cuối cùng cô quyết định đạp thêm chân ga bay thẳng về phía trước, cứ như vậy chạy thêm mười phút, rốt cuộc cũng tìm được một tiệm cơm trông cũng tạm được. Cô dừng xe, vào tiệm gọi một phần cơm, cấp tốc ăn.
Một trận gió cuốn mây tan, thời điểm Qua Lâm từ trong quán ăn đi ra trời càng tối. Cô không dám chậm trễ, nhanh chóng phóng xe về biệt thự, nhưng khi cô đến biệt thự, trong lòng cuồn cuộn dâng lên cảm giác bất hảo.
Bởi vì trước mặt, toàn bộ biệt thự, đến giờ khắc này vẫn tối thui. Trong biệt thự không có ai? Đi nơi nào? Đi lúc nào? Nghĩ tới nghĩ lui, nội tâm Qua Lâm như bị tảng đá đè nặng.
Không phải Tô Chỉ đã đi rồi chứ? Không phải đã bị Quốc sư đưa về Đại Doanh đi?
Vừa nghĩ như vậy, Qua Lâm liền mất bình tĩnh, nội tâm cô đột nhiên bốc lên ngọn lửa lớn. Trong nháy mắt, cô chạy hai bước lớn về phía trước, nhìn độ cao, hít thở sâu, nhảy lên hàng rào.
Cái hàng rào này ngoại trừ phía dưới có cái bệ đỡ nhỏ, toàn bộ phần ở giữa đều trơn tuột không chỗ bám, cái này nếu là lúc bình thường, Qua Lâm có dùng toàn bộ sức lực cũng không leo lên được. Nhưng hôm nay không giống, tình huống khẩn cấp người ta thường bộc lộ sức mạnh tiềm ẩn, cô hít một hơi thật sâu, dùng khí lực toàn thân bắt đầu leo, tay bị thanh thép kẹp đau đớn khó nhịn cô cũng mặc kệ, liều mạng leo.
Rốt cuộc, trời không phụ lòng người, chưa đến một phút, Qua Lâm đã vào trong sân, cô cắn răng nhìn hai tay đã bầm đen, cũng không để ý nhiều như vậy, cô chạy đến cửa trong biệt thự, lớn tiếng kêu cửa.
Nhưng kêu cả buổi, vẫn không ai ra mở cửa.
Qua Lâm nóng lòng, chạy xung quanh tìm xem có cửa sổ để leo vào hay không, mà khi cô đi ra đằng sau biệt thự, một hình ảnh khiến cô suýt tan vỡ, thì ra biệt thự này còn tồn tại một lối đi khác.
TND*, còn có cái cửa sau!
(Mình không xác định được nghĩa của TND trong trường hợp này, các bạn vào đây để xem tất cả nghĩa TND http://www.abbreviationfinder.org/tw/acronyms/tnd.html, các bạn có thể đọc bảng tiếng Anh bên dưới thay vì tiếng Trung, bản tiếng Trung mình dịch ra nghĩa cũng giống tiếng Anh thôi.)
Như vậy, Tô Chỉ nhất định đã rời đi, đi từ cửa sau, nàng vì tránh ta, vậy mà trốn đi từ cửa sau!
Chẳng lẽ nàng thật sự quyết tâm nhiều đến như vậy! Không thể không đi sao?!
Nói thật, không đau lòng là giả đó, cô đau đến muốn chết rồi. Nhưng đau thì có thể làm được gì, là cô tự tạo ra, đáng đời cô. Giờ khắc này, tâm Qua Lâm đã chết lặng, cô cam chịu, đau cũng chỉ là đâu, không có chết. Nhưng Tô Chỉ, cô phải tìm Tô Chỉ, phải tìm được Tô Chỉ, chỉ cần Tô Chỉ ở lại, nàng muốn đánh cũng được, muốn mắng cũng được, lúc trước cô mặt dày mày dạn cỡ nào để giữ Tô Chỉ lại, hôm nay cô sẽ hơn thế, chỉ cần giữ Tô Chỉ ở lại!
Nghĩ tới đây, Qua Lâm không dám trì hoãn, cô thu lại tâm tình, chạy nhanh đến hàng rào mở cửa, lao ra xe chạy đi. Một vòng lại một vòng, lái xe không mục đích như đi dạo, chẳng qua là tâm tình không thể thoải mái nhàn hạ, cô vô cùng sốt ruột, cô chỉ sợ đến chậm một giây sẽ không giữ được Tô Chỉ.
Trong lúc đang lo lắng, Qua Lâm đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhưng là cái gì cũng không biết, như có một lớp sương mù trước mặt, không thể nhìn rõ. Cứ như vậy đạp chân ga tiến về phía trước, ước chừng qua năm phút, đột nhiên linh quang chợt lóe, nhớ ra!
Ngọc bội!
Truyền thuyết ngọc bội, duyên phận đã sắp xếp cho các nàng cùng một chỗ, không thể nói là hoàn toàn phi lý đi?! Nhưng dù sao, bất kể kết quả, thời điểm quan trọng này, điều đó sẽ cho cô một tia hy vọng! Đúng rồi, tuy rằng chuyện này vô căn cứ, cẩu huyết vô cùng, nhưng thời khắc này, cũng chỉ có điều đó để giúp Qua Lâm không tuyệt vọng, tất cả hy vọng đều đặt vào ngọc bội.
Nhưng nghĩ lại, Qua Lâm thầm thấy không ổn. Cô luôn cảm thấy miếng ngọc bội kia rất quý báu, cho nên luôn cất nó ở nhà, không mang theo bên mình như Tô Chỉ, vậy không phải là bất ổn sao! Qua Lâm như ngồi trên đống lửa, cuối cùng cắn răng một cái, đạp chân ga phóng xe về nhà. Dù sao bây giờ cô có tiếp tục ở đây cũng chỉ phí thời gian, không bằng liều mạng một lần đi.
Nghĩ là làm, Qua Lâm một đường tốc độ cao về nhà, vượt qua mấy cái đèn đỏ, bị sờ gáy N lần, cuối cùng vậy mà chỉ hai mươi phút đã về đến nhà. Cô chạy như điên lên nhà, hận không thể bay lên mới vừa lòng.
Nói thật ra, cô sống hơn hai mươi năm, chưa từng cảm thấy thời gian qua nhanh như hôm nay, cô hận một ngày chỉ có hai mươi bốn tiếng, sao không phải là ba mươi sáu hay bốn mươi tám tiếng!
Vội vội vàng vàng vào nhà, Qua Lâm thuận lợi lấy được ngọc bội, chẳng qua là ngọc bội vừa cầm lên tay đã muốn rớt xuống! Không phải bởi vì cô cầm không