Qua Lâm tuy rằng đau lòng, nhưng đối với mỹ thực hấp dẫn, cô cuối cùng nhất vẫn là chọn con thỏ kia, dù sao chết đói quan trọng hơn, nói sao đi nữa thì thanh cổ kiếm giá trị hơn trăm triệu lúc này cũng không nằm trong tay cô, đúng không?
"Vậy ngươi đưa kiếm cho ta." Qua Lâm nói.
"Đón lấy." Tô Chỉ trực tiếp ném thanh kiếm cho Qua Lâm.
Đón lấy? Đón cái khỉ ah!! Đây không phải là kiếm gỗ, không phải tờ giấy, cái này là kiếm đồng nặng mấy trăm cân à nha?! Kiếm này có thể đè chết ta ah! Qua Lâm nhìn cây kiếm bay tới, mặt mũi tái xanh, mà chính xác là cô bị sức nặng của thanh kiếm đè té xuống đất, may mắn cho Qua Lâm là cô nắm được chuôi kiếm, nếu không nhất định trên người bị lủng một lỗ rồi. Lại một lần nữa tìm được đường sống trong chỗ chết, Qua Lâm sợ tới mức đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, cô không ngừng thầm kêu may mắn, đồng thời không ngừng gào thét với Tô Chỉ "Ngươi là muốn ăn thỏ hay là muốn ăn ta ah! Ngươi không đưa kiếm cho ta được hay sao! Ném ném ném, thủng một lỗ trên người ta ngươi mới vui hả?!
Đối với Qua Lâm tê tâm liệt phế, Tô Chỉ cũng không quá để tâm, nàng nheo mắt, cái miệng nhỏ vểnh lên, nói "Nếu chỉ như vậy mà có thể chết, chắc ngươi chết lâu rồi."
"Ngươi!!" Qua Lâm vừa nói ra miệng được một chữ, lưu lại cũng chỉ có bóng lưng của Tô Chỉ. Grừ, Qua Lâm không ngừng vuốt ngực mình để áp chế lửa giận, cô thực hận chính mình đánh không lại nha đầu chết tiệt kia, nếu không, cô nhất định phải đánh nha đầu kia cho ba má nhìn không ra!
Oán hận cầm kiếm lên, Qua Lâm để nó trên đùi mình, sau đó xiên con thỏ qua đem đi nướng. Cảm thấy chật vật, Qua Lâm hối hận tại sao lại mang theo nữ nhân chết tiệt kia bên người. Không cần nghĩ, Qua Lâm thề, nếu như ở cùng một chỗ với nữ nhân kia, cô nhất định sẽ điên mất!
Cho nên, cô nhất định phải nghĩ hết mọi biện pháp, để tiễn vị công chúa điện hạ kia ra khỏi nhà.
...
Nướng xong, ăn xong, chờ vợ chồng Khương Ngọc trở về, ba người bắt đầu dựng lều, nhưng hình như lại gặp phải vấn đề khó giải quyết, kia chính là, các nàng chỉ mang theo có hai cái lều thôi!
Được rồi, đoán chừng thần tiên cũng không ngờ tới bà cô Tô Chỉ này đột nhiên xuất hiện, cho nên Qua Lâm vẫn tương đối có thể tiếng nhận được. Quay nhìn về phía công chúa điện hạ vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt, Qua Lâm phi thường giơ cao hai tay bộ dáng đầu hàng, nói "Okay, ngươi ngủ lều, ta ngủ xe."
Tục ngữ có câu, nhạ bất khởi, cha tổng đóa đắc khởi ba*. (không thể trêu, ta tổng tránh không trêu; tục ngữ của TQ, mình chẳng biết có câu tương tự trong tục ngữ VN ko)
Làm ổ trong xe, tuy không dễ chịu, nhưng Qua Lâm lại cảm thấy đặc biệt yên ổn. Đúng vậy, tính ra cô nhận thức công chúa được một ngày, tinh thần thật không chịu nổi, cuộc sống sau này sẽ trải qua như thế nào đây...
Tưởng tượng cuộc sống gian khổ sau này, bất tri bất giác Qua Lâm ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, trời tờ mờ sáng, mắt nhìn đồng hồ, lúc này mới hơn năm giờ. Ngồi dậy, Qua Lâm xuống xe kéo căng cở thể đau nhức, chuẩn bị đi đánh thức mấy người kia. Đã đến trước lều của Khương Ngọc, xốc màn chắn lên xem, vợ chồng người ta đang ôm nhau ngủ, nghĩ lát nữa cần sức để dọn dẹp, lái xe, Qua Lâm động lòng từ bi để cho hai người Khương Ngọc ngủ thêm chút nữa.
Đi qua bên kia, Qua Lâm đang muốn gọi công chúa, nhưng đến trước lều thì ngừng lại, hay là không gọi? Nếu gọi, vạn nhất quấy rầy mộng đẹp của công chúa, bị một đao cắt cổ thì biết làm sao? Nếu không gọi, chẳng lẽ công chúa ngủ đến năm 2012, ta cũng phải đợi đến lúc đó luôn?
Lần lựa không biết làm sao, Qua Lâm buồn bực đứng đó.
Tay trái gãi gãi lỗ tai, tay phải vuốt vuốt mái tóc, Qua Lâm đứng trước lều công chúa thật lâu không rời đi. Mà lúc này sau lưng Qua Lâm đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng, nàng nhìn Qua Lâm không khỏi nhíu mày, "Ngươi lén lén lút lút ở chỗ này làm gì?"
Ah!
Lần này Qua Lâm sợ tới mức bảy vía bay đi mất, chỉ còn là ba hồn, tóc gáy toàn bộ dựng đứng, Qua Lâm liên tục vuốt ngực, quay người kêu lên "Công chúa điện hạ! Có phải ngài không hù chết ta thì không cam lòng không ah?!
"Nếu ngươi không làm việc gì trái với lương tâm, há lại bị bổn cung hù chết?"
"Cái gì mà việc trái với lương tâm?" Qua Lâm trừng mắt "Con mắt nào ngài thấy ta làm việc trái lương tâm?"
"Cả hai mắt ta đều thấy." Tô Chỉ nói "Ngươi lén