Cậu biết rất rõ ràng những người có tiền này bình thường đều có bí mật không muốn cho người ta biết tới, mà cậu nhất định phải giả vờ giống như là một đứa ngu không biết cái gì hết.
Tối ngày hôm qua lúc cậu xông vào trong phòng bao của Lệ Đế Minh, cậu phát hiện một chuyện rất kỳ quái...
Lệ Đế Minh vậy mà lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu một hồi lâu, hơn nữa còn không ngừng hỏi: “Cậu là ai, rốt cuộc cậu là ai?”
Lúc đó trên người cậu vẫn còn mặc bộ đồng phục vệ sĩ nhà họ Lệ, cho dù Lệ Đế Minh không có ấn tượng đối với vệ sĩ dưới tay mình nhưng mà bộ quần áo đó chắc là Lệ Đế Minh cũng phải nhận ra mà nhỉ?
Quan trọng nhất đó chính là bình thường Lệ Đế Minh bộc lộ hết tất cả khí chất của mình, bá khí bình tĩnh, nhưng mà Lệ Đế Minh của buổi tối ngày hôm qua... dường như là bị sự sợ hãi bao trùm sâu sắc, ánh mắt hiếm khi lộ ra sợ hãi và bất lực.
Vì nghĩ như vậy, Tiểu Cố lập tức lắc đầu: “Thôi bỏ đi, đừng có suy nghĩ nữa, chuyện này đâu có quan hệ gì với mình đâu chứ, mình chỉ cần có thể giữ vững công việc không dễ dàng có được là được rồi.” 2078756_2_25,60Sau đó cậu rời khỏi bệnh viện.
Mà cậu vừa mới đi ra khỏi bệnh viện liền nghe thấy có người gọi tên cậu: “Cố Chiêu Nghi!"
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy Sở Mộng Cẩm đang phất tay với cậu.
Nhìn thấy Sở Mộng Cẩm đi tới, cậu lập tức lộ ra một nụ cười sáng lạn.
Sở Mộng Cẩm mang theo nụ cười chạy tới từ phía trước, nhưng mà trong khoảnh khắc nhìn thấy vết thương trên bả vai của cậu, nụ cười lập tức cứng đơ: “Lại bị thương hả?”
“Làm vệ sĩ mà, bị thương không phải là chuyện bình thường hả?” Cậu giả bộ như bình tĩnh mà nói.
Sở Mộng Cẩm ý vị thâm trường nhìn chằm chằm vào mặt cậu cả nửa ngày, lại không nói một câu nào hết, ánh mắt của cô sắp làm cậu không được tự nhiên.
“Ánh mắt này của cậu là có ý gì chứ?”
“Là ánh mắt đau lòng cho cậu đó, cậu nói xem cậu là một đứa con gái..." Sở Mộng Cẩm còn chưa nói xong.
Cô liền cảnh giác