“Không tính là uy hiếp, chỉ là đang khuyên Lập tổng, đừng làm ra chuyện sai trái.” Cố Chiêu Nghi cho dù là đang đối diện với kiểu người đàn ông khí thế mạnh mẽ như Lập Hàng, cũng không hề tỏ ý sẽ nhường bước.
Trợ lý của Lập Hàng cũng có hơi không nghe lọt nữa rồi, một thằng nhóc thối tha, lại dám nói lời như này với Lập tổng.
Khi anh ta định nói gì đó để nhắc nhở cái thằng nhóc tự cho mình là đúng này, Lập Hàng đã mở miệng: “Loại chuyện bao đồng này, cậu tốt nhất đừng quản.”
Cố Chiêu Nghi là một người rất dễ nhớ ân tình của người khác, cô đều luôn nhớ chuyện Lệ Đế Minh cho cô ứng trước lương.
Có lẽ, chuyện này đối với Lệ Đế Minh mà nói, chỉ là chuyện nhỏ.
Đối với mà nói, lại là mưa đúng lúc.
Cho nên hôm nay, chuyện bao đồng này, cô quản chắc rồi.
“Nếu tôi nhất định muốn quản thì sao?” Thái độ của Cố Chiêu Nghi rất kiên quyết, không có chút do dự.
Lập Hàng cất bước chầm chậm đi về phía Cố Chiêu Nghi, đôi giày da dưới chân vững vàng đặt xuống, khiến bụi đất trên đất bay lên, mà đôi mắt sắc như chim ưng của anh ta thì nhìn chằm chằm vào hai mắt Cố Chiêu Nghi. Truyện Ngược
Khi đi tới trước mặt Cố Chiêu Nghi, anh ta cười lạnh một tiếng: “Cậu thanh niên, tôi là một người ghi thù. Cậu chắc chắn... muốn tới quấy vũng nước đục này chứ? Tôi nói cho cậu biết, nước này... rất sâu. Cậu một khi chạm vào thì đừng mơ lên bờ được.”
“Có thể lên bờ hay không, tôi không rõ. Tôi chỉ biết, tôi nhìn thấy người rơi dưới nước, không thể không cứu.” Cố Chiêu Nghi vẫn là thái độ lãnh đạm đó.
“Thật là không sợ chết...” Lập Hàng thản nhiên nhếch môi: “Được, tôi nhớ cậu rồi. Cậu đứng về phía Lệ Đế Minh, vậy cũng chính là... đối đầu với tôi.”
Cố Chiêu Nghi không chút sợ hãi nói thẳng vào anh ta, hồi lâu sau, Lập Hàng hạ lệnh với thủ hạ của anh ta: “Chúng ta đi!”
Khi Lập Hàng dẫn thủ hạ của anh ta sắp đi khỏi nhà máy này, Cố Chiêu Nghi đã gọi anh ta lại: “Đợi đã! Chìa khóa của kho lạnh đâu?”
“Đưa chìa khóa cho tôi, tôi bảo đảm, nội dung cuộc đối thoại mà tôi ghi lại, sẽ trở thành bí mật mãi mãi.”2078785_2_25,60Miệng của Lập Hàng mím thành một đường, rất rõ ràng, tâm trạng của anh ta tồi tệ đến cực điểm.
Không ngờ, nửa đường sẽ nhảy ra một tên không sợ chết như vậy.
Thật không biết Lệ Đế Minh sao lại tốt số như vậy, cứ có người vì anh, ngay cả chết cũng không sợ!”
“Lập tổng...” Trợ lý chần chừ nhìn Lập Hàng.
Không có ý của Lập Hàng, anh ta không dám đưa chìa khóa cho Cố Chiêu Nghi.
“Đưa cho cậu ta.” Lập Hàng sau khi lạnh nhạt ném lại bốn chữ này, liền cất bước đi ra ngoài nhà máy.
Trợ lý từ trong túi móc ra chiếc chìa khóa, ném cho Cố Chiêu Nghi, sau đó vội vàng đuổi theo Lập Hàng.
Cố Chiêu Nghi cầm được chìa khóa, rảo bước đi về phía cửa kho lạnh.
Cô cắm chìa vào ổ khóa, khoảnh khắc cửa được mở ra thành công, trái tim của cô vậy mà cũng thở phào một hơi.
Mà khi cô đi vào kho lạnh, phát hiện Lệ Đế Minh đang ôm mẹ của anh, vô lực nhìn xung quanh, trong mắt tràn ngập sự tuyệt vọng.
Lúc đó, bước chân của Cố Chiêu Nghi có hơi khựng lại.
Bởi vì cô dường như lại nhìn thấy Lệ Đế Minh ở trên du thuyền ngày hôm đó...
Cũng là như này.
Ánh mắt phiêu du, nhìn trông vừa gan nhỏ lại yếu đuối, giống như đối với mọi thứ xung quanh đều tràn ngập cảm giác sợ hãi và bài xích.
Có điều rất nhanh Cố Chiêu Nghi lại nghĩ, chắc là cô nghĩ nhiều rồi.
Vì thế, cô liền vội vàng chạy tới trước mặt Cố Chiêu Nghi, mở miệng nói: “Lệ tổng, chúng ta mau đi thôi!”
“Lại là cậu...” Lệ Đế Minh đột nhiên nói với cô một câu không hiểu đầu cua tai nheo như vậy.
Lời của anh khiến Cố Chiêu Nghi hơi sững ra: “Lệ tổng, anh đang nói